Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 2: Trò đùa ngu ngốc




Diễn viên bên hồ nước kia nghe xong lời đó của ‘Nam chính’ lập tức ngoan ngoãn thu hồi trường mâu, sau đó hơi cúi đầu từ hồ nước lui ra ngoài.
Nam tử kia buông nữ tử trái ôm phải ấp ra, sau đó đi từ từ về phía ta, ta cảm giác chân của ta giống như đeo trì nặng chịch, không cách nào di chuyển nửa bước, không biết tại sao, nam tử kia cho ta cảm giác bị áp bức rất mạnh, ánh mắt không cách nào dời khỏi người hắn.
“Ngươi là nam tử nhà nào?” nam tử kia hỏi ta xong, thì giơ một bàn tay nâng cằm ta lên, thế là có ý gì? Mới nãy còn sờ soạng ta... Bây giờ lại nói ta là nam tử? Có điều nghĩ một chút, vốn hắn rất tuấn tú, nói xong câu đó khiến ta muốn cười thật to, ta vốn nghĩ hắn chắc thông minh hơn xíu, biết ta là nữ tử, không ngờ hắn cũng ngu ngốc như vậy, xem ra là ta trách lầm hắn rồi, hắn quả nhiên không phải cố ý sờ ta, hơn nữa rõ ràng nam diễn viên hiện đại lại nói chuyện giống kiểu của người cổ đại, giờ hắn còn đang hỏi ta là nam tử nhà nào, sao lại có chuyện cười thú vị như vậy chứ? Xem ra hắn cũng nhập vai quá sâu, vừa đúng lúc, muốn chơi phải không, ta sẽ chơi với ngươi, vừa hay những người kia gọi ngươi là Nhị hoàng tử ư?
Ta bỏ qua tay của nam tử đang nâng cằm ta, sau đó khẽ khom người, hai tay hợp thành nắm đấm: “Bẩm Nhị hoàng tử..., tiểu nhân là con của Lam gia”. Cổ Ngữ chứ gì, nói thế nào thì cha ta cũng là người nghiên cứu lịch sử cổ đại, ta đối với những thứ cổ đại đó hiểu khá rõ.
“A? Lam gia? Ha ha, thú vị, thú vị.” Chẳng lẽ hắn biết nhà ta? Không thể nào, nhà ta không phải là rất nổi danh, hơn nữa họ Lam cũng nhiều! nam tử kia vừa nói vừa lộ ra vẻ trêu trọc ta, sau đó hắn đi tới bờ hồ, nhảy một cái lập tức lên bờ, lúc này ta mới nhìn đến thân thể của hắn cao ít nhất là mét tám mấy, dáng người cân xứng, hơn nữa nhìn trông có vẻ yếu đuối nhưng lại tràn đầy cơ bắp. Nam diễn viên này, phỏng chừng bộ phim hắn quay bây giờ nhất định có thể hot, dáng ngoài, khí chất, thần thái đơn giản cái gì cần có đều có.
Không phải là ta háo sắc, cố ý muốn nhìn trộm hắn, hắn mặc dù nửa người trên phơi bày, nhưng thân dưới lại có mặc quần, theo hắn lên bờ, bên bờ có một diễn viên mặc đồ nô tì cổ đại đưa bộ áo cho hắn, hắn nhận lấy áo sau đó nhẹ nhàng động đậy, đem trọn món bộ áo mặc vào người, bộ áo kia màu trắng, giống với những đồ thái tử cổ đại thường dùng, bộ áo trắng bên trên có hình con rồng, có điều thái tử thường dùng là màu vàng, mà hắn mặc lại là màu trắng. Ngất! Ta nói sai rồi, căn bản không phải là dường như, vì hắn hiện giờ cũng đang đóng phim mà, hắn phất phất mái tóc dài của hắn, nha hoàn lập tức đem vật có hình rồng đội lên đầu cho hắn.
“Gia...” Đám nữ tử mặc yếm kia hô xong, lại ngượng ngùng nhìn ta một cái, sau đó ở bên bờ cầm quần áo lên, ta mặc xong cũng đi theo lên bờ.
“Xin hỏi Nhị hoàng tử, thích khách đó xử trí thế nào?” Một người đội mũ sắt dắt con ngựa đến gần nam tử kia.
Nam tử kia sau khi nghe xong, thì quay đầu lại cười tà mị với ta, sau đó nhẹ nhàng nhảy một cái lập tức ngồi trên lưng ngựa: “Hồi cung đi.”
“Nhị hoàng tử...” Người nọ ấp a ấp úng gọi tên ‘Nhị hoàng tử’, dường như không chịu bỏ qua cho ta, cùng lắm hắn ta cũng đã phối hợp, đạo diễn cũng không nói gì rồi, hắn còn náo cái rắm!
Vị ‘Nhị hoàng tử’ kia ngồi trên lưng ngựa, nhất thời lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn giơ chân lên một cước đá vào ngực người kia, người nọ lảo đảo một cái đã ngã trên mặt đất, mà những người khác cũng vội vã lộ ra vẻ kinh hoảng.
“Khởi giá -.” Theo một tiếng ‘Thét’ ‘Nhị hoàng tử’ đó lập tức quay đầu lại, những người khác cùng với mấy nhân vật phụ trong hồ nước,toàn bộ đều đi theo sau lưng vị ‘Nhị hoàng tử’ kia cùng nhau rời đi.
Ngất, cần phải vậy không? Diễn trò thôi cũng đánh thật sao? Mặc kệ, chỉ là trò đùa ngu ngốc!... Thấy bọn họ vội vã rời đi cũng thở nhẹ mấy hơi, sau đó ta cũng bò lên bờ, ta cuối cùng cảm thấy đám người kia có phải đã quá nhập vai rồi chăng??
Ta bò lên bờ dõi mắt nhìn xuống chung quanh, ta đột nhiên bừng tỉnh ra!
Không đúng...
Không đúng, bọn họ vừa mới ở đây đóng phim, nhưng không thấy có chuyên gia ánh sáng, nhiếp ảnh gia nào cả, ngay cả đạo diễn cũng không còn ở chung quanh, hơn nữa hiện giờ không phải mùa đông tháng 12 sao, tại sao xung quanh ta tất cả cảnh vật còn là xanh mơn mởn? Ngay cả ta rơi vào trong hồ nước cũng không thấy nước lạnh.
Ta mới vừa ở thư viện đọc sách, tại sao trong nháy mắt lại rơi vào trong ao rồi?
Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.