Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 26: Cuộc sống khó khăn




Dọc theo đường đi ta chỉ ngồi trên lưng ngựa, chứ không cho ngựa chạy, vì cho dù chạy, chịu tội vẫn là ta, dù sao ta sẽ không cưỡi ngựa, haiz!
Có điều này ta không hiểu, Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng bảo hắn nói cho Bạch Tinh Ngân biết ta là con gái rồi, tại sao Bạch Tinh Ngân vẫn gọi ta là Lam đệ nhỉ?
A, ta biết rồi!
Bạch Tinh Ngân còn quan tâm ta, nếu ở trên đường cái nói thẳng ra ta là thân con gái, sợ ta đầu ở một nơi.
Theo con đường Bạch Tinh Ngân chỉ cho, quả nhiên xuyên qua rừng nhỏ, ta đã tới một huyện thành, nhưng tấm biển trên cửa huyện lại gọi là Huyện Bạch Tùng? Ta đi lầm đường ư? hay Bạch Tinh Ngân chỉ lầm đường? Mặc kệ nó, đến chỗ nào cũng như nhau thôi.
Trải qua nửa ngày đi đường, nói thật bụng ta cũng sôi rồi, haiz, sớm biết vậy ta nên lấy tiền của Bạch Tinh Ngân, ôi!! Ta thật không có chí khí!! Mới vừa kiên quyết như vậy hiện giờ tâm chợt bắt đầu dao động, ta khinh thường mình!!
Nhưng nhìn thấy bánh bao nóng hổi, nước miếng ta cũng mau mau chảy ra, haiz, thật là, người khi đói, ăn cái gì cũng ngon, bây giờ nhìn bánh bao kia cảm giác so đùi gà cũng ngon hơn.
Bên cạnh ta ngựa không ngừng kêu, ta đoán chừng nó cũng đói bụng, nó đói thì đơn giản, tùy tiện tới bãi cỏ là được, còn ta? Ta được không? Ta ngay cả mình cũng nuôi không nổi, còn chăn cả ngựa?
...”Ngựa à, xin lỗi.” Ta nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, không phải vì ta chưa cho nó ăn mà nói lời xin lỗi, mà là vì ta muốn đem nó đi bán, ta dắt ngựa đi tới bên một chuồng ngựa.
“Vị huynh đài này, xin hỏi huynh có mua ngựa không?” Ta nói xong, hắn lập tức đứng lên, quan sát ngựa của ta.
“Một lượng bạc, có nhiều lắm không?”... 1 lượng bạc là bao nhiêu tiền? Trên ti vi phim cổ trang một lượng bạc rất ít, chẳng lẽ Vân Long quốc một lượng bạc lại là rất nhiều? Tiền này bao nhiêu ta còn không thể hỏi, nếu hỏi nhất định sẽ gây sự chú ý. Quên đi, một lượng thì một lượng.
“Được.” Ta vừa nói xong, hắn trực tiếp cầm một lượng bạc đưa cho ta, sau đó ta thấy gã nam tử mua ngựa của ta lộ ra một chút gian thương tựa như cười, xong rồi! Ta nhất định là bị lừa.
“Ta... Ta không bán nữa!” Vừa nói ta lập tức đem bạc trả lại cho hắn, vẻ mặt của hắn nhất thời thay đổi hung ác vô cùng.
“Ngươi cũng đã nhận tiền của ta rồi, giờ còn muốn đổi ý? Muộn rồi!” Hắn nói xong dùng sức đẩy ta ngã xuống, cứ như vậy đẩy ta lảo đảo một cái trực tiếp té lăn quay trên đất, haiz, ta thật là nhu nhược vô cùng, bán ngựa bị thua thiệt không nói, mới nói người ta một tiếng đã bị đẩy ngã, nếu ta có thể mạnh mẽ, cũng không bị Bạch Nguyệt Diệu...
Quên đi, một lượng thì một lượng, ta ủy khuất đứng lên, không có đi mua đồ ăn, không phải vì ta không đói bụng, mà là vì một cái bánh bao bốn đồng tiền, ngày sau cuộc sống của ta còn không biết trôi qua thế nào, cho nên, lấy tiền đẻ ra tiền mới là đạo lý! Nếu chỉ chú ý trước mắt, một hớp ăn béo tròn, ngày sau chỉ biết tiếp tục bị đói.
Ta dùng một lượng bạc mua một bộ áo tang, quần áo này là mười đồng tiền, sau đó ta đem quần áo trên người cầm đến hiệu cầm đồ, thành mười lượng, ta hiện giờ có mười lượng chín mươi đồng tiền, lúc này mới dám mua một cái bánh bao ăn.
Đêm dần khuya, ta nên ngủ ở đâu? Ngủ quán trọ? A, ta lấy đâu ra tiền? Đi trên đường, rốt cục ta tìm được một ngôi miếu đổ nát, mạng nhện đã giăng đầy trong miếu đổ nát, ta thật sợ, thật thật sự sợ! Nhưng nghĩ tới lòng tin kia lại phấn chấn lên, ngưu quỷ xà thần các ngươi tới đi, nam tử vô sỉ ta cũng có hiểu biết, còn sợ các ngươi ư?
Ta kiêu ngạo chậm rãi nằm xuống, nghĩ tới ngày mai cùng với cuộc sống tương lai, thật ra thì kế hoạch ngày sau ta đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi, nhưng trước mắt trong khoảng thời gian này thì thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.