Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 70: Đau buồn trước đây




Theo đường đi thẳng về nhà trọ, ngày mai khoảng chừng năm giờ sáng, kết quả sẽ công bố trên thông báo ở cửa trường thi.
Bao lâu rồi không có hồi hộp như vậy? Ta hỏi mình, ha ha.
Từ tiểu học, cấp hai, cấp ba đến lớp cao hơn, ta vẫn cố gắng ít hơn những người bình thường, nhưng so với những người bình thường đó ta lại có kết quả cao hơn, ta không theo đuổi danh lợi, nhưng lại có người nói ta là thiên tài, mà cái danh hiệu ấy lại mang đến cho ta rất nhiều đau khổ.
Nhớ hồi năm cấp hai, ta có một người bạn rất tốt, nàng ấy cố gắng thi vào cấp ba nổi tiếng, nhưng danh sách chỉ có một, nàng ấy ngày đêm khổ học, mà ta cũng toàn lực giúp nàng ấy, vì ngay từ lúc đó ta đã không có mục tiêu gì, chỉ cần thấy nàng ấy vui vẻ là được rồi.
Nhưng kết quả...
Ta thi đậu trường cấp ba này, mà nàng ấy lại trượt, sau đó, chúng ta không còn là bạn bè nữa, ta không biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào, ba lần bốn lượt đi đến hỏi nàng ấy, sau đó nàng ấy lại nói cho ta biết, nói ta rất hèn hạ...
Ta thật rất khổ sở, thật lòng ta không muốn vào trường cấp ba kia, ta thật sự rất muốn giúp nàng ấy mà, nhưng kết quả lại là dấu chấm hết cho tình bạn của chúng ta,.
Vào đại học, càng thêm bi thảm, lúc trước ta đã có nói, vì ngoài mặt các bạn học ai cũng là bạn của ta, nhưng sau lưng thường mắng ta, cuối cùng ta đành giả bộ ngu, không vạch trần họ, vì ta muốn có bạn...
Nhưng có một việc ta chưa nói, lần đó, vừa mới lên đại học thôi, ta thuận lợi kết bạn với một người, cô bé kia rất sớm đã thích học trưởng trong trường của nàng ấy, mà nàng ấy cố gắng thi vào trường đại học này chính là vì theo đuổi học trưởng đó, vì vậy nàng ấy nhờ ta đi thổ lộ giúp, ha ha, thật là chữa tốt thành xấu.
Học trưởng kia ngược lại thổ lộ với ta, mặc dù ta từ chối, nhưng người bạn ta mới kết giao đó lại nói với ta một câu nói, đó chính là hạ tiện...
Ta hận cái từ ‘thiên tài’ này, ta hận cái từ ‘mỹ nữ’ này, những thứ hoa lệ này mang đến tổn thương rất lớn cho ta, cũng vì những từ này, ta không thể tìm được một người bạn thật lòng nào...
Thật không ngờ, sau khi xuyên không, ta lại hồi hộp vì một cuộc thi? Ta theo đuổi danh lợi, vì lý do này sao? Vì lời thề rời bỏ hoàng cung ngày hôm đó sao? Vì Bạch Nguyệt Diệu làm nhục ta sao? hay là vì dân chúng?
Hay là...
Ta xuyên không là vì ông trời cho ta một cơ hội sống lại? Muốn ta ở thời đại xa lạ này, kinh thành xa lạ này, sống tốt một chút? Tìm được người bạn của mình? Tìm được giá trị cho mình? Tìm được vị trí của mình? Tìm được người yêu...?
Không ngủ được, rất khó ngủ, hiện giờ từ ‘thiên tài’ cùng với ‘mỹ nữ’ này rốt cục không cần dùng nữa, vì ta đã giả trang thành nam tử rồi, còn ‘thiên tài’ ử? Ta nói, ta đối với tài văn của mình rất tự tin, nhưng, ‘hủ bại’ cái từ này ta hiểu, hối lộ thu hối lộ ở đây là khó thoát khỏi, ta chỉ cầu xin, ở Vân Long quốc hủ bại này, việc tuyển chọn nhân tài tương lai có thể công bằng một chút...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.