Có thể được Ẩn Nguyệt Các thu làm tứ kiệt, coi như không thể độc bá võ lâm, chung quy cũng không sai biệt lắm.
Nhưng phản ứng vừa rồi của Mai Mai dĩ nhiên là bị ảnh hưởng bởi ca khúc, khiến cho hắn không tự chủ liền đuổi theo, thậm chí còn chọn tư thế từ cửa sổ chui ra ngoài quái dị như vậy.
Điều này nói rõ, khi người bị ca khúc đó làm mê hoặc thì hành động là hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não.
Bởi vì ngay từ lúc nghe được trong nháy mắt, nàng liền phân biệt ra nơi phát ra nhạc khúc, cho nên mới có chuẩn bị.
Trên thuyền kia có lẽ là người Tây Dạ.
Như Thương nghĩ như vậy, giống như một khối tảng đá rơi xuống đất.
Từ lúc nàng, Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng từ trong Vương Cung Tây Dạ chạy ra, nàng vẫn luôn nghĩ người Tây Dạ sẽ tìm tới cửa vào lúc nào.
Như Thương tuyệt đối không tin người Tây Dạ cứ như vậy từ bỏ!
Nếu như chỉ có nàng và Quỷ Đồng chạy, còn có thể cứ như vậy buông tha.
Nhưng trong đám người chạy có Cô Độc Chứng, hắn là một kiềm chế quan trọng đối với Đông Thục, làm sao có thể từ bỏ ý đồ.
Nhưng là người phải tới vẫn không có tới, khiến cho chuyện này vẫn luôn thấp thỏm ở trong lòng nàng.
Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy bóng người, cũng không biết là nên cao hứng hay là nên lo lắng.
Cao hứng chính là "Mục tiêu thứ hai cuối cùng đã xuất hiện rồi", lo lắng là một hoàng tộc Đông Thục còn chưa có thu phục, lại thêm một Tây Dạ nữa, không biết những ngày sau này phải làm sao thì mới tốt.
Nên tới dù sao vẫn phải tới, nàng biết suy nghĩ cũng vô dụng.
Vì vậy kéo lại Mai Mai, đang chuẩn bị bảo hắn đi nói một tiếng với những người khác, đừng dùng tâm để nghe ca khúc đó.
Cũng hoặc là mọi người tập hợp ở cùng nhau trò chuyện phân tán tinh lực một chút, tóm lại, người trên thuyền mình không thể cứ như vậy bị người Tây Dạ đầu độc mê hoặc.
Nhưng lời này vẫn chưa kịp nói, ca khúc Tây Dạ cũng vào lúc này đột nhiên ngừng lại.
Hai người sửng sốt, đợi thêm một hồi nữa, nhưng mà cũng không nghe thấy nó thổi lên nữa.