Mọi người đã ở lại đại trạch ngoài thành Tấn Dương đúng bốn mươi ngày.
Vào lúc Mai Mai đã sắp mất kiên nhẫn, thì một con Hải Đông Thanh* im hơi lặng tiếng bay vào trong viện, rơi thẳng trước cửa sổ Cô Độc Chứng. (loài chim đưa thư)
Người ở bên trong đẩy nhẹ cửa sổ ra, lấy tờ giấy dưới chân phi cầm, liếc mắt một cái liền ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người trong viện nói:
"Quân địch Tây Dạ —— đến!"
Lời vừa nói ra, trong viện mọi người hoan hô nổi lên bốn phía.
Cảm giác đó không giống như đang có đột kích kẻ thù, mà giống như khi lâm nguy đợi được cứu binh đến.
Như Thương nhìn Mai Mai vui vẻ reo hò, không khỏi vuốt vuốt trán, thầm nghĩ mình thu nhận tiểu đệ này thật sự có chút ầm ĩ.
Lúc này quản gia Lưu Thắng vừa đúng lúc từ trong viện đi qua, Như Thương đột nhiên rùng mình, tựa như nghĩ tới điều gì.
Cùng lúc đó, Vạn Sự Thông cũng nhìn qua nàng.
Hai người thần sắc vừa biến, cùng nhau gật đầu.
Sau đó chỉ thấy được hai bóng người thoáng qua ở trước, quản gia đang cất bước bỗng chốc liền ngừng lại.
Người như là bị đóng băng, không nhúc nhích ngay cả miệng cũng là há nữa chừng.
Mai Mai sững sờ, sau đó phản ảnh lại, Như Thương và Vạn Sự Thông đang ra tay khống chế hạ nhân trong viện.
Vì vậy thân hình thoắt một cái, cũng gia nhập chiến đoàn!
Nói đến, quản gia Lưu Thắng đúng là có chút công phu.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới, những người này có thể không báo trước đột nhiên làm khó dễ, lúc này mới hiểu được thủ đoạn của Như Thương.
Mặc dù những người khác cũng có chút quyền cước, nhưng so với ba người Như Thương thì như trứng chọi đá.
Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới toàn bộ hạ nhân tòa đại trạch đều bị bọn họ dùng thủ pháp nhanh gọn phong bế huyệt đạo, tất cả bất động đứng nguyên tại chỗ.
Như Thương bước đi thong thả trở về trong viện, nháy mắt ra hiệu với Quỷ Đồng, hài tử lập tức hiểu ý, bắt đầu hành động.
Hắn kéo tất cả mọi người đến phòng chứa củi, bất kể nam nữ đều đẩy hết vào trong khu vực quản lý, sau đó nói: