Lúc đầu, Như Thương cảm thấy đây là một cô gái nhỏ sùng bái ca ca, hơn nữa Vạn Sự Thông dáng vẻ đường đường, mang tuyệt kỹ, quả thật coi như là tấm gương tiêu biểu.
Nhưng sau nhiều lần trò chuyện, nàng cảm thấy nha đầu này tựa như đang tiết lộ tin tức với mình.
Nàng thử hỏi thăm, tiểu cô nương chỉ trả lời qua loa, không nói nhiều thêm một câu.
Trong kinh các, sách được Mai Mai và Vạn Sự Thông vận chuyển đến phòng Như Thương, tìm kiếm một ngày một đêm, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức nào của Thầm Châu.
Vạn Sự Thông cảm thấy tinh thần của nàng không tốt lắm, cả ngày ở trong phòng không ra ngoài nửa bước.
Như Thương chỉ cần ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, sẽ nhìn thấy chính là khuôn mặt của Vạn Sự Thông.
Thấy nhiều, không thể không hỏi:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Vạn Sự Thông cũng ngồi ở trong đống sách, đáp:
"Giúp ngươi tìm!"
Như Thương cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng lại rất mơ hồ, sợ là tự mình nghĩ quá nhiều, nên cũng không hỏi đến cùng.
Vốn định khuyên hắn không cần theo nàng làm mấy chuyện khô khan này, nhưng chỉ là một ý niệm mơ hồ, nàng không muốn tiếp tục đề tài này nữa ngược lại hỏi:
"Mấy ngày nay Chử Thiên Minh đang làm gì? Sao không gặp hắn."
Nàng nói mấy ngày không thấy, là trên phương diện mặt đối mặt mà thôi.
Trên thực tế, Như Thương luôn cảm thấy mỗi lần nàng sắp ngủ, sẽ có một người thong thả tới bên cửa sổ, đứng đến tận nửa đêm.
Nàng biết là ai, nhưng chưa bao giờ đẩy cửa sổ ra xem.
Thân thể giật giật, có vài cuốn sách tuột xuống.
Như Thương đang ngồi trên tấm đệm bệt dưới đất, mấy quyển kinh thư đặt lên váy nàng, Vạn Sự Thông vội vàng nhặt lên. Đồng thời cũng mở miệng nói:
"Thái tử điện hạ bắt những người biết điều khiển rắn trong cung lại, nhốt vào địa lao."