"Ngươi xem!" Giọng nói Cô Độc Chứng lập tức truyền đến, "Ngươi xem, ngươi chỉ luôn nghĩ đến phương diện ta sẽ thay đổi, còn muốn gán ép không tin tưởng ta! Hôm sắc phong, ta đã nhìn ra ngươi không ổn. Nhưng trong hoàn cảnh đó, ta phải làm ra vẻ bộ dáng một thái tử, một người thừa kế ngôi vị hoàng đế nên có. Nhưng mà, Như Thương ngươi có biết, chúng ta phải tiếp tục ở nơi này, phải tìm được viên Thầm Châu kia!"
"Thực tế thì sao?" Như Thương ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi phải nói cho ta biết suy nghĩ của ngươi, giống như lúc ở đại trạch, để cho ta an lòng!"
Lúc nói chuyện, nàng với lên nắm tay hắn, có chút dùng sức, lộ ra sự nôn nóng.
Cô Độc Chứng cầm ngược lại tay nàng, không để ý nàng hơi giãy giụa, trầm giọng mở miệng, nói:
"Ta nói rồi, đối với thiên hạ hay giang sơn này, ta không có hứng thú với bất kì thứ gì, trừ bỏ chuyện có thể giúp ngươi tìm viên Thầm Châu ra. Đối với kẻ chết ở trong địa lao kia, ta không thể không giết! Bởi vì người đó đã từng muốn giết mẫu thân của ta! Đó là người ta quan tâm, chỉ cần ta quan tâm, ta sẽ không từ tất cả thủ đoạn để bảo vệ."
Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp:
"Cho nên Như Thương! Ngươi tốt nhất sống bình an cho ta! Nếu không —— Chớ trách ta dùng tất cả người trong thiên hạ chôn theo ngươi!"
......
Sáng sớm hôm sau, Như Thương ngủ một giấc ngủ nướng. Lời nói hôm qua của Cô Độc Chứng khiến nàng an tâm, cảm thấy có điểm tựa. Ma chướng trong lòng mấy ngày qua được giải trừ, vì vậy cả người trở nên lười biếng.
Lười biếng thì muốn ngủ nhiều, nhưng tâm nguyện lại không thành. Tiếng kêu sợ hãi của cung nữ truyền:
"Cứu mạng!"
"Có ai không!"
"A ——"
Nàng dụi mắt, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Chẳng phải hạ nhân trong lúc hầu hạ không được lớn tiếng ồn ào sao?