Vì vậy nàng bắt đầu điên cuồng hét to:
"Tiêu Phương! Tiêu Phương! Tiêu Phương ngươi ra đây cho ta! Ta biết ngươi sẽ không chết! Tiêu Phương ngươi đi ra cho ta!"
Lần này, Chử Thiên Minh không cản nàng.
Chẳng những không có cản, ngược lại còn cùng nàng hô lên.
Nhưng mà hắn kêu chính là:
"Phụ thân! Phụ thân!"
Hai người tự mình gọi người mình muốn tìm kiếm, Như Thương tránh khỏi vòng tay của Chử Thiên Minh, bất chấp xông vào đống đổ nát kia.
Người chẳng những đứng trên đống phế tích liều mạng kêu, động tác cũng không ngừng, bắt đầu dùng tay không nhấc lên từng khối từng khối những phiến đá vỡ vụn kia!
Cứ như vậy một hồi lâu, mười ngón tay đều dính đầy vết máu.
Nhưng nàng không chịu ngừng, không muốn ngừng, lại càng không dám ngừng!
Như Thương sợ, nàng sợ một khi mình ngừng lại nhất định phải đối diện với sự thực Tiêu Phương có thể đã gặp nạn.
Đây là chuyện nàng không có cách nào tiếp nhận.
Cho tới nay sự tồn tại của Tiêu Phương với nàng mà nói giống như một vị thần, dù là hắn không ở bên nàng, dù hai người xa nhau chân trời góc biển, thần thoại Tiêu Phương đều không thể đánh bại.
Nàng không thể tưởng tượng nếu trên thế giới này không có Tiêu Phương thì sẽ như thế nào, nàng có thể chịu được chia lìa, lừa gạt thậm chí oán hận lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không chịu được việc hắn đã chết!
"Như Thương!" Chử Thiên Minh chẳng biết đã tới bên cạnh nàng từ lúc nào, chỉ có một cánh tay có thể động, bắt lấy hai tay đang vung loạn của nàng, sau đó quát: "Ngươi làm gì đấy?"
"Cứu người!" Nàng đáp hợp tình hợp lý!
"Cứu bằng cách nào? Dựa vào hai tay này?" Chử Thiên Minh chịu đựng đau đớn khắp người liều mạng ngăn Như Thương lại —— "Như Thương ngươi nghe đây! Ta biết bây giờ ngươi đang rất đau khổ! Nơi này chẳng những chôn người trong lòng ngươi là Tiêu Phương, cũng chôn luôn cả phụ thân của ta! Thế nhưng chỉ dựa vào tay không, không cách nào cứu được!"