Như Thương theo tình tiết bình thường suy nghĩ, lẽ ra ông ấy nên nói "Con trai, con trai của ta."
Vậy mà, lời vừa ra, lại làm hai người bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Ông ấy nói là:
"Thầm Châu! Thầm Châu!"
Vẻn vẹn hai tiếng, làm Như Thương và Chử Thiên Minh kinh ngạc hít vào một hơi, người trọng thương dùng một hơi cuối cùng, nhướng mắt, ngừng thở.
"Phụ thân ——"
Chử Thiên Minh kinh hãi, vội vàng đưa tay đặt dưới mũi ông ấy, lại phát hiện đã không còn hô hấp.
Làm động tác tương tự còn có Tần Như Thương, nhưng Chử Thiên Minh vươn tay thăm dò hơi thở, mà Như Thương là đưa tay về phía động mạch trên cổ!
"Còn sống!"
Lời của nàng khiến Chử Thiên Minh giật mình, nhưng nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Như Thương lại cảm thấy nàng sẽ không nói đùa trong trường hợp này.
Vì vậy không nói thêm lời nào, lập tức đỡ người nọ dậy, dùng tay không bị thương trực tiếp áp về phía đỉnh đầu người kia, mạnh mẽ vận lên một luồng chân khí truyền cho người nọ!
Như Thương sợ hết hồn, Tiêu Phương cũng bị hành động này của hắn làm cho kinh sợ không nhẹ.
Muốn ra tay ngăn cản, nhưng không ngờ hắn đã có hành động trước.
Đây là biện pháp một mạng đổi một mạng, Chử Thiên Minh đang lấy chân khí của mình truyền vào thân thể đối phương, người sắp chết sẽ mượn phần chân khí này trở lại bình thường một lúc, nhưng cũng không sống được bao lâu.
Mà người bỏ ra chân khí của mình, sẽ vì vậy mà hao tổn không ít nội lực.
Loại truyền nội lực này rất hại cho thân thể, nội công không cao, căn bản không làm được.
Nội công truyền đi, truyền nhiều chân khí sẽ trực tiếp bỏ mạng, nếu ít, cũng sẽ nội thương.
Như Thương vừa ôm Tiêu Phương, vừa tập trung tinh lực để quan sát tình huống của Chử Thiên Minh.
Trong lòng thầm đếm đến năm, sau đó không do dự, vung mạnh tay lên, trực tiếp đánh lệch tay hắn trên đỉnh đầu người kia.
Chử Thiên Minh bị nàng đánh như vậy, lập tức bị hất ra xa vài mét xa, nặng nề va đập vào một đống đá.