Giờ phút này, sợi dây ở trên cổ nàng đã bị buộc chặt, Tần Như Thương theo bản năng đưa một tay lên phía dưới cổ, miễn cưỡng cùng sợi dây ngăn ở giữa tạọ ra khoảng cách.
Xa xa tiếng vó ngựa đã nổi lên, nàng không có cơ hội đứng dậy, đã bị chiến mã phi nhanh, lôi kéo nàng chạy như điên.
Một tay Tần Như Thương ngăn cản ở cổ, một tay khác vòng qua sau ót kéo đầu dây. Lúc cánh tay nhỏ đưa ra, một lần nữa khiến cho nàng sinh ra loại ảo giác mình như xác ướp khô.
Nàng muốn dùng sức vặn thân thể, thậm chí còn muốn như trước kia, tự mình dùng tay bẻ gãy dây thừng.
Tuy nhiên lại không có hơi sức, cổ thân thể này gầy như que củi, trước đó, có thể chống đỡ đánh nhau một phen, coi như đã là vô cùng may mắn. Xem ra, hôm nay nếu muốn tháo xuống sợi dây này, thật sự là một suy nghĩ viễn vong.
Kẻ cởi ngựa gần như bị điên, ôm chủ ý quyết định phải kéo lôi nàng tới chết, vì vậy ngựa vẫn phi thẳng về phía trước, hoàn toàn không có ý nghĩ dừng lại.
Tần Như Thương chỉ cảm thấy da thịt sau lưng ở tại dưới bùn đất ma sát gần như bị rách ra, từng tầng lớp da đi theo, xương trực tiếp đụng vào tảng đá, đau đến kinh tâm động phách.