Hoàng Thượng Là Của Ta

Chương 1: Gặp Lại Cố Nhân




Chết đã một nghìn năm, lẽ ra ta không thể sống lại.
Nhưng lại có kẻ nhắm trúng địa thế phong thủy nơi ta yên nghỉ, rầm rộ đào mộ ta để xây nhà.
Đào thì đào đi.
Ban đầu ta không quan tâm.
Dù sao ta cũng đã c.h.ế.t rồi, cùng lắm là chuyển xác đến nơi khác nằm.
Ai ngờ kẻ đào mộ lái máy xúc xúc một nhát.
Lại đem chiếc Phượng quan bằng lông chim trĩ đặt bên quan tài ta đập nát tan tành.
Phải biết, đó chính là món đồ trang sức yêu thích nhất của ta!
Năm đó để có được nó.
Bản cung cùng đám phi tần kia tranh giành ân sủng.
Cố gắng lấy lòng hoàng đế suốt hai tháng trời, mang danh hiệu "kẻ bám đuôi" cuối cùng.
Mới có thể trở thành sủng phi, có được Phượng quan.
Là bảo bối ta c.h.ế.t cũng muốn mang theo bên mình.
Không ngờ nó lại bị đập nát như vậy!
Ta nhất thời không nhịn được, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.
Hai mắt mở to, tức giận đến mức hóa thành cương thi.
Hai tay ta chống lên, đẩy nắp quan tài, từ trong đất chui ra.
Hai mắt đỏ ngầu, giương nanh múa vuốt đuổi theo đám người kia, bắt được ai liền u oán hỏi một câu:
"Là ngươi đập nát bảo bối Phượng quan của ta sao?
"Là ngươi đập nát Phượng quan tiểu bảo bối của ta sao?
"Là ngươi đập nát Phượng quan tâm can bảo bối của ta sao?"
...
Hỏi một vòng.
Tất cả mọi người đều chỉ trả lời ta hai chữ: "Cứu mạng."
Sau đó lăn ra đất ngủ.
Lúc này rồi mà các ngươi còn ngủ được sao?
Tuy ta không hiểu, nhưng cũng tôn trọng.
Chỉ là... Bọn họ đều kêu cứu mạng, chẳng lẽ kẻ đập Phượng quan còn có thể tên là Cứu Mạng?
Cái tên này thật không đáng tin cậy.
Lũ điêu dân các ngươi, nhất định là đang lừa gạt bổn cung!
Ơ...
Giờ ta không còn là quý phi nữa, không nên tự xưng bổn cung.
Đúng rồi, lừa gạt yêu nữ cương thi xinh đẹp này.
Ta thật sự tức giận rồi! Thấy hỏi gì cũng không ra.
Ta tức giận gầm lên một tiếng, đứng im tại chỗ chuẩn bị ra tay.
Sau đó, một giọng nam nhân rõ ràng truyền vào tai ta.
【Oán khí ngút trời, nơi đó xảy ra chuyện gì vậy? 】
【Tên khốn kiếp Vương Lão Bản kia! Đã hứa với ta nửa năm nữa mới khởi công, vậy mà hôm nay lại lén lút bắt đầu đào rồi! 】
【Nếu không phải do ta thèm muốn mua một phần bánh tráng nướng, thì các ngươi đã xong đời rồi. 】
【Triệu hồi đám cô hồn dã quỷ bẩn thỉu đến đây, thật là tức c.h.ế.t ta rồi! 】
【A a a thần bánh tráng nướng ơi, cảm ơn ngài đã dẫn đường cho con đến đây! Con đi thu phục cái thứ kia, rồi sẽ quay lại ăn ngài ngay!】
Ta: "???"
Giọng nói quen thuộc quá.
Chỉ là --
Thần bánh tráng nướng là cái gì? Thu phục cái thứ kia?
Cái thứ kia... là chỉ ta sao?
Đúng vậy, không sai.
Cái thứ kia đúng là chỉ ta.
Bởi vì ta vừa định quay đầu tìm kiếm nguồn gốc giọng nói.
Liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Vất vả lắm mới ổn định được thân hình.
Lại phát hiện mình bị nhốt vào trong một loại pháp khí nào đó.
Xung quanh biến thành một mảnh hư vô, sờ không được cũng không thấy được ranh giới.
Ta còn đang nghĩ cách khoét một cái lỗ trên pháp khí này để trốn thoát, thì giọng nói kia lại vang lên bên tai.
【Cái thứ này trông thật giống ái phi yểu mệnh của ta, chỉ là mắt đỏ hơn một chút, giống như bị đau mắt đỏ vậy. 】
【Có thể giống Nhược Nhược đến mấy phần, cũng là phúc phận của nó, ta cũng không nỡ trực tiếp ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t nó. 】
【Nghĩ đến ta cũng đã một nghìn năm rồi chưa gặp Nhược Nhược, cũng nhớ nàng ấy. 】
【Thế giới này đúng là tròn, lại nói đến nếu ta giữ nó lại làm thế thân, lúc Nhược Nhược tỉnh lại việc đầu tiên có phải là g.i.ế.c c.h.ế.t ta không? 】
【He he, có thể bị Nhược Nhược g.i.ế.c chết, cũng là phúc phận của ta. 】
【A a a a càng nhớ Nhược Nhược hơn! 】
【Haizz~ Giải quyết xong việc sớm một chút, về sớm một chút ôm hình nhân gỗ được khắc theo hình dáng của Nhược Nhược mà ngủ ~】
【He he, giống như đang ôm Nhược Nhược vậy.】
Ta: "???"
Mắt ta đỏ?
Mắt ta đỏ là vì tức giận đấy!
Không, khoan đã, trọng điểm hình như không phải cái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.