Hoàng Thượng Là Của Ta

Chương 2: Chẳng phải hắn đã thành yêu quái?




Ái phi yểu mệnh?
Một nghìn năm?
Nhược Nhược?
Còn có giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này...
Không lẽ người này chính là phu quân hoàng đế của ta, Thẩm Hoằng?
Đã qua một nghìn năm rồi mà hắn còn sống sao?
Tên khốn kiếp này không phải là giấu ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão chứ?
Vậy chẳng phải hắn đã thành yêu quái rồi...
Ta kinh hãi ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt người nói chuyện qua miệng pháp khí.
Chỉ một cái liếc mắt ta đã xác định được.
Hắn đúng là Thẩm Hoằng.
Được lắm Thẩm Hoằng!
Một nghìn năm trôi qua, thời đại phong kiến đã kết thúc rồi.
Ngươi cũng sớm không còn là hoàng đế nữa.
Ngươi vậy mà còn dám nhốt ta?
Chờ ta ra ngoài nhất định phải cắn c.h.ế.t ngươi cho hả giận!
Thẩm Hoằng dường như cảm nhận được điều gì đó, cúi đầu nhìn ta.
Ta nhe răng với hắn.
Thẩm Hoằng nhếch mép cười:
【Chậc, dáng vẻ tức giận càng giống, hay là giữ lại chờ lúc nào Nhược Nhược tỉnh lại thì đưa cho nàng ấy chơi, Nhược Nhược nhất định sẽ thích.】
Cảm ơn.
Ta đã c.h.ế.t một nghìn năm rồi, thật là làm phiền ngươi còn nhớ đến việc ta có thể tỉnh lại.
Ta bĩu môi.
Giả tạo.
Nếu ngươi thật sự nhớ đến thì đã không cho người ta đến đào mộ ta rồi!
Chỉ là sao ta thấy, hắn nói chuyện mà miệng không hề động?
Chẳng lẽ những gì ta nghe được đều là tiếng lòng của hắn?
Thần kỳ như vậy sao?!
Lúc này, có người đi tới tìm Thẩm Hoằng nói chuyện.
"Đại sư, thật may là có ngài."
Thẩm Hoằng đảo mắt.
"Vương Lão Bản, ta đã nói với ngươi như thế nào? Ta có một cố nhân an nghỉ ở đây, phải đợi ta xử lý xong t.h.i t.h.ể của nàng ấy thì ngươi mới được động thổ. "Hôm nay ngươi tự tiện động thổ kinh động đến nàng ấy, chuyện này chúng ta phải tính toán thế nào đây?" Hóa ra hắn nói chuyện là miệng có động.
Vậy thì những gì ta nghe được vừa rồi thật sự là tiếng lòng của hắn rồi!
Ta phấn khích!
Người tới cười gượng, đưa tay chỉ về phía ta.
"Đại sư, ngài yên tâm, cô ấy không phải cô hồn dã quỷ, cô ấy là từ trong quan tài của cố nhân ngài chui ra, nói chính xác, cô ấy hẳn là cố nhân của ngài.
"Ha ha, bạn bè của đại sư đúng là không giống người thường, t.h.i t.h.ể có thể nhảy nhót, còn oai phong hơn cả người sống."
Thẩm Hoằng: "..."
Lần này đến lượt hắn kinh ngạc.
Vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm ta qua miệng pháp khí, nuốt nước bọt.
" Nhược Nhược?"
Ta ngẩng đầu, cười như không cười.
"Bệ hạ, lâu rồi không gặp, ngài sống tốt chứ?"
Trong lòng Thẩm Hoằng lập tức dậy sóng:
【Là Nhược Nhược, thật sự là Nhược Nhược... Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha... Ta bị hoa mắt sao? Ta xong đời rồi. 】
【Làm sao bây giờ? Bây giờ ta phải dỗ dành Nhược Nhược như thế nào thì nàng ấy mới không tức giận? Online chờ, rất gấp. 】
【Thôi vậy, cùng lắm là bị Nhược Nhược đánh một trận! 】
【Không bị vợ đánh một trận, cuộc đời này sẽ không được trọn vẹn, da ta dày, tay chân Nhược Nhược nhỏ gầy như vậy, đánh không c.h.ế.t ta. 】
【Nếu nàng ấy đánh đàn ông khác ta còn không vui đâu.】
Vậy sao?
Đánh không c.h.ế.t ngươi?
Nhưng đánh cho tàn phế thì tuyệt đối không thành vấn đề!
Thẩm Hoằng cười gượng hai tiếng.
"Ha ha, ta sống rất tốt, còn nàng?"
"Ta?"
Ta giơ tay chỉ vào mình.
"Với tình cảnh hiện tại của ta, bệ hạ cảm thấy thế nào?"
Thẩm Hoằng vẫn cười gượng, không trả lời.
"Ha ha, ha ha..."
【Ta cảm thấy cái gì? Ta cảm thấy, bàn phím, vỏ sầu riêng, thớt giặt đồ, ta phải quỳ một cái.】
Ta mỉm cười nói với Thẩm Hoằng:
"Đừng cười nữa bệ hạ, nếu không thả ta ra, lát nữa e là ngài muốn cười cũng không cười được nữa đâu."
Thẩm Hoằng sợ tới mức giật mình, vội vàng gật đầu.
"Được! Đừng nóng vội! Ngay lập tức!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.