Hoàng Thượng Là Của Ta

Chương 4: Dọn Dẹp Nhà Cửa




Để ta làm quen thích nghi với thế giới một nghìn năm sau.
Thẩm Hoằng nói trong khoảng thời gian này ta phải ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi, đề phòng ta bị đạo sĩ khác bắt đi.
Hắn nắm tay ta dẫn ta rời khỏi khu rừng nhỏ đến trung tâm thương mại, chọn cho ta mấy bộ quần áo phù hợp với thời đại này.
Lại dẫn ta về nhà hắn, bảo ta lau sạch sẽ bùn đất trên người, thay bộ quần áo mới vào.
Lúc này ta mới biết.
Thẩm Hoằng không lâu sau khi ta c.h.ế.t đã nhường ngôi, không làm hoàng đế nữa.
Sau nhiều lần luân chuyển đã trở thành một đạo sĩ phong thủy.
Học được chút bản lĩnh, cho nên mới có thể sống lâu như vậy.
Hình như hắn đối với chuyện ta có thể c.h.ế.t đi sống lại, tỉnh lại không có gì là quá bất ngờ.
Chỉ là cảm thấy thời điểm ta tỉnh lại có chút không đúng lúc.
" Nhược Nhược, tính khí cũng thật là lớn, chuyện này mà cũng có thể chọc giận nàng đến mức hóa thành cương thi?"
Ta mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Hoằng.
"Ngươi muốn biết người bị cương thi cắn sẽ biến thành cương thi không?"
Thẩm Hoằng im bặt.
Thầm mắng bản thân trong lòng: 【Lỡ lời rồi!】
Hôm nay Thẩm Hoằng còn có việc phải làm.
Ta đi theo bên cạnh hắn đến nhà khách hàng của hắn, tò mò quan sát hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ xung quanh.
"Quả nhiên, sống lâu chính là kiến thức uyên bác.
"Ta đường đường là một người đã c.h.ế.t một nghìn năm, t.h.i t.h.ể không thối rữa, lại đột nhiên tỉnh lại, có thể nhảy nhót nói năng, ngươi thật sự không sợ chút nào sao?"
Thẩm Hoằng mặt không biểu cảm tiếp tục đi về phía trước, lúc này trông hắn có vẻ rất nghiêm túc.
Hắn hỏi ngược lại ta:
" Nhược Nhược, vậy ta đã sống một nghìn năm, nhưng vẫn giữ nguyên thân thể và dung mạo của một nghìn năm trước, chẳng lẽ nàng không sợ sao?"
Ta thản nhiên gật đầu.
"Sợ chứ, sợ muốn chết.
"Cho nên bây giờ ta đã trở thành một yêu nữ cương thi xinh đẹp, không có nhịp tim, không có nhiệt độ, lạnh lùng vô tình."
Thẩm Hoằng bị ta chọc cười.
"Không sao, ta thích cương thi, đặc biệt là yêu nữ cương thi xinh đẹp.
"Ta chuyên môn trị loại này." Ta sửng sốt, nheo mắt cảnh giác lùi về sau.
"Không lẽ, ngươi muốn thu phục ta?" Thẩm Hoằng lắc đầu, nghiêm túc nhìn ta.
"Không phải."
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Muốn nàng."
Không hề báo trước.
Thẩm Hoằng tiến lên hai bước ôm ta vào lòng, ánh mắt tràn đầy thâm tình.
" Nhược Nhược, ta thật sự, rất nhớ nàng.
"Cuối cùng nàng cũng đã trở về."
Cơ thể ta cứng đờ.
Một lúc lâu sau, chậm rãi giơ tay ôm lấy Thẩm Hoằng.
Không nói gì.
Nói cho cùng, có thể gặp lại Thẩm Hoằng, ta cũng rất vui mừng.
Hiện tại, đối với thế giới xa lạ này mà nói, hắn là người duy nhất ta quen thuộc.
Cũng là người thân duy nhất của ta.
Đang lúc cảm động.
Tiếng lòng ồn ào của Thẩm Hoằng lại vang lên.
【Hu hu hu, đây là màn kịch bản gặp lại người yêu sau bao năm xa cách nào, ta muốn khóc vì cảm động quá. 】
【Người Nhược Nhược thật mềm mại, he he, nhéo một cái, he he he, nhéo thêm cái nữa, he he he he, nhéo thêm cái nữa... 】
【Về nhà liền vứt bỏ hình nhân gỗ kia đi, vừa cứng vừa nhỏ, đè c.h.ế.t người, ban đêm vẫn là ôm Nhược Nhược thơm thơm mềm mềm ngủ mới thoải mái.】
"..."
Ta vặn vẹo người.
Ban ngày ban mặt, Thẩm Hoằng, ngươi trông giống như tên biến thái vậy!
Bỏ cái tay heo của ngươi ra, nhéo nữa là nhéo từ eo xuống m.ô.n.g rồi đến...
Gương mặt ta đỏ bừng.
Đưa tay đẩy Thẩm Hoằng ra.
Thẩm Hoằng có vẻ như rất lưu luyến không rời.
【Hu hu hu, vợ rời xa ta rồi...】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.