Hoàng Thượng Là Của Ta

Chương 7: Giao Dịch




Ta nhìn hai người bọn họ cãi nhau đánh nhau khóc lóc, cãi nhau đánh nhau khóc lóc, cãi nhau đánh nhau khóc lóc... Lặp đi lặp lại mấy chục lần.
Cuối cùng ta cũng buồn ngủ, rúc vào lòng Thẩm Hoằng, cúi đầu ngủ gật.
Rất nhanh Thẩm Hoằng đã phát hiện ra, cúi đầu nhìn ta.
"Buồn ngủ rồi à?"
Ta mơ màng gật đầu.
"Vậy thì ngủ đi."
Đầu ngón tay ấm áp của Thẩm Hoằng chạm vào trán ta, dịu dàng từng chút từng chút một vuốt tóc mái của ta ra sau tai.
"Ta ôm nàng ngủ."
Ta không từ chối, rúc vào lòng hắn.
Chuẩn bị tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Ai ngờ nhắm mắt chưa được hai giây, đã bị tiếng lòng kinh ngạc của hắn dọa cho giật mình.
【Ấy má ơi, hai cái bản mặt to chà bá lửa này. 】
【Hai cái thứ này sao còn bát quái hơn cả ta? Hu hu hu không khí mập mờ của ta! Mất hứng c.h.ế.t mất!】
Bản mặt to nào? Bát quái cái gì?
Tiếng lòng này thật sự quá lớn, ồn ào đến mức ta lập tức tỉnh ngủ.
Thật phiền phức!
Ta khó chịu ngẩng đầu muốn trừng mắt nhìn Thẩm Hoằng một cái, sau đó quay về phòng ngủ phụ tiếp tục ngủ.
Kết quả không nhìn thấy Thẩm Hoằng, mà lại nhìn thấy hai cái bản mặt to dọa người đang ở cách đó không xa.
Bọn họ không đánh nhau cũng không cãi nhau nữa, ngược lại là dùng vẻ mặt hóng hớt nhìn ta và Thẩm Hoằng.
Nhất thời ta không kịp phản ứng.
Buột miệng nói: "Ui mẹ ơi!"
Thẩm Hoằng lập tức vui vẻ.
【Hô hô hô, ta và Nhược Nhược nhất định là hai người ăn ý nhất trên thế giới này, phản ứng theo bản năng cũng giống nhau. 】
【Dáng vẻ Nhược Nhược kinh ngạc kêu lên "ui mẹ ơi" thật đáng yêu, muốn ôm nàng ấy hôn một cái! 】
【Đáng tiếc ở đây còn có hai kẻ phá đám. 】
【Ta sẽ xử lý bọn họ ngay lập tức, sau đó đưa Nhược Nhược về nhà đè lên giường hôn ngấu nghiến!】 Còn muốn hôn nữa à?
Ta vung tay đánh vào đùi Thẩm Hoằng một cái.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Thẩm Hoằng vội vàng bế ta từ trên đùi xuống, đứng dậy vỗ vỗ ngực.
"Không sao không sao, để ta giải quyết."
Hai người phụ nữ ngơ ngác đứng dậy nhìn Thẩm Hoằng, đồng thanh hỏi: "Ngươi muốn giải quyết như thế nào?"
Thẩm Hoằng cười nham hiểm.
Lấy từ trong n.g.ự.c ra pháp khí hình hồ lô mà sáng nay đã dùng để bắt ta, chĩa miệng bình về phía bọn họ.
"Giải quyết như thế này.
"Vào trong đi."
"Vút" một tiếng.
Hai người phụ nữ kia đã biến mất khỏi tầm mắt của ta.
Rất nhanh, ta liền nghe thấy tiếng bọn họ gào thét trong pháp khí.
Bọn họ mắng Thẩm Hoằng:
"Tên đạo sĩ chó má, thả chúng tôi ra ngoài!"
"Ngươi tính là nam nhân gì? Chỉ biết bắt nạt hai người phụ nữ yếu đuối chúng tôi!" "Có bản lĩnh thì thả chúng tôi ra ngoài, chúng ta đánh nhau một trận!"
"Ây da, hắn không dám đâu, ngay cả người phụ nữ đang ôm trong lòng hắn còn không dám hôn, hắn chính là kẻ nhát gan."
"Em gái, loại đàn ông này không thể lấy đâu, em mau chạy đi."
Ta chỉ là một người xem kịch thôi mà.
Sao lại lôi cả ta vào chuyện này vậy?
Thẩm Hoằng không thèm để ý đến lời bọn họ nói.
Hắn ung dung cầm hồ lô lên, cúi đầu nhìn hai người phụ nữ bên trong.
"Đừng có mà nói xấu ta nữa, có ích gì chứ? Hôm nay ta xem như cũng là đang cứu các ngươi đấy.
"Chúng ta làm một giao dịch thế nào?
"Các ngươi buông bỏ chấp niệm, ta sẽ siêu độ cho các ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.