Hoàng Thượng Là Của Ta

Chương 8: Thủ Đoạn Của Thẩm Hoằng




Thẩm Hoằng không biết lấy từ đâu ra một chiếc búa tạ.
Ba hai cái đã đập nát bức tường tivi được khắc hoa văn bằng chỉ vàng kia.
Hắn lục lọi trong đống gạch vụn, nhặt ra hai thứ gì đó nhét vào túi, sau đó tiện tay ném chiếc búa sang một bên.
Đi đến cửa ngoắc tay với ta, lúc này ta vẫn đang ngồi ngây người ở đó.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Ta chớp chớp mắt.
"Giải quyết xong rồi sao?"
Thẩm Hoằng nhướng mày.
"Chứ còn sao nữa?"
Ta đứng dậy, có chút khó hiểu. "Chẳng phải ngươi đã nói với khách hàng của ngươi là chuyện này rất rắc rối, cần phải thêm tiền mới giải quyết được sao? Chỉ vậy thôi sao? Đây mà gọi là rắc rối?" "Đâu có."
Thẩm Hoằng thành thật lắc đầu.
"Chỉ là nếu không nói như vậy, thì làm sao ta kiếm được nhiều tiền?"
【Không kiếm nhiều tiền, thì lấy gì nuôi vợ? 】
【Không nuôi vợ, thì vợ chạy mất thì phải làm sao? 】
【Vợ chạy mất rồi, vậy thì một nghìn năm nay ta chẳng phải uổng phí công sức sao? 】
【Một nghìn năm uổng phí công sức, vậy ta chẳng bằng c.h.ế.t quách đi cho rồi! 】
【Chết rồi sẽ biến thành soái ca cương thi! 】
【He he, như vậy xem như rất xứng đôi với yêu nữ cương thi xinh đẹp là nàng đấy.】
Ta: "..."
Ngươi nghĩ cũng nhiều thật đấy.
Tên gian thương nhà ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.