Hoàng Thượng Treo Nữ Xuyên Không Lên Đánh

Chương 1:




Muội muội của ta ỷ vào việc bản thân nàng ta là người xuyên không, nàng ta không chỉ muốn chiếm đoạt vị trí Hoàng hậu của ta.
Mà còn lợi dụng kiến thức hiện đại để khiêu khích ta bằng mọi cách.
"Chỉ là một người nữ nhân vô tri trong xã hội phong kiến, sao có thể xứng đáng làm Hoàng hậu được?"
Thế nhưng ta hoàn toàn không sợ hãi, bởi vì Hoàng thượng cũng là người xuyên không.
Khi nàng ta có ý đồ sao chép một bài thơ nổi tiếng để gây ấn tượng với các vị quan ở kinh thành, Hoàng thượng đã tức giận mắng nàng ta: "Đồ ăn cắp, bài thơ Thương Tiến Tửu này rõ ràng là của Lý Bạch!"
1
Ta tên là Tưởng Phù, là Hoàng hậu của Nam triều.
Ta và Hoàng thượng Giang Triệt vô cùng ân ái.
Ngày thành hôn, chàng đã nói với ta rằng thật ra chàng đến từ hiện đại, là một tổng giám đốc bá đạo.
Ở nơi của chàng, khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, con người có thể lên trời xuống biển.
Nữ nhân cũng có thể đi làm, không cần phải vội vàng thành gia lập thất khi vừa đến tuổi.
Hơn nữa, chế độ hôn nhân ở đó là một thê một phu.
Vì vậy, sau khi cưới ta về, chàng hứa sẽ chỉ có một mình ta, chàng sẽ không nạp thêm phi tần vào hậu cung.
Kể từ khi ta làm Hoàng hậu, chàng xác thật luôn hết lòng hết dạ đối với ta, hậu cung chỉ duy nhất một mình ta là nữ nhân.
Tuy nhiên, khi ta không thể sinh nở, các văn võ bá quan bắt đầu khuyên Giang Triệt nạp thêm phi tần để khai chi tán diệp thì mẫu thân của ta đã không thể nhịn được nữa.
Ngay ngày hôm đó, bà ta đã dẫn muội muội ta là Tưởng Nhu vào cung, bà ta bắt đầu cố gắng khuyên nhủ ta.
"Con đã gả cho Hoàng thượng nhiều năm mà không sinh con, sớm muộn gì cũng sẽ bị phế truất. Muội muội con là ruột thịt với con, chi bằng con cứ trực tiếp để con bé lên làm Hoàng hậu đi." Ta bật cười, quả đúng là mẫu thân ta, thật biết lo lắng cho ta.
"Làm Hoàng hậu? Tham vọng không nhỏ nhỉ!" Ta vuốt ve mái tóc cài trâm vàng ngọc, mỉm cười hỏi.
Mẫu thân nhìn Tưởng Nhu, vẻ mặt bà ta đầy tự hào: "Lúc đầu mẫu thân định cho con bé làm Quý phi nhưng muội muội con nói con bé sinh ra đã kiêu ngạo, con bé tuyệt đối không làm thiếp."
Tưởng Nhu nghe vậy thì cười đầy kiêu ngạo: "Một Quý phi của xã hội phong kiến, ta cũng chẳng hiếm lạ gì. Ta đã muốn làm thì phải làm Hoàng hậu."
"Chỉ là một nữ nhân vô tri trong xã hội phong kiến, sao có thể xứng đáng làm Hoàng hậu?"
Ta nhìn thái độ của Tưởng Nhu khác hẳn với ngày thường, ta cũng nhận ra tin đồn quả thật không sai.
Nàng muội muội nhút nhát của ta đã thực sự thay đổi tính cách, không hiểu sau lại trở nên vô liêm sỉ đến mức này.
2
Mẫu thân nhìn Tưởng Nhu bằng ánh mắt đầy tán thưởng và cưng chiều.
"Con bé là khuynh tài tuyệt thế, chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi với Hoàng thượng."
"Con chỉ có nhan sắc, Hoàng thượng chỉ mới mẻ với con nhất thời thôi. Chi bằng nhường ngôi Hoàng hậu cho muội muội con đi. Sau này nó lên làm Hoàng hậu cũng sẽ không bạc đãi con."
Rốt cuộc mặt mũi của nàng ta có bao nhiêu lớn chứ? Còn dám nói sinh ra đã là niềm kiêu ngạo?
Ta vuốt ve tà váy lưu tiên hỏi: "Con không xứng đáng, vậy ai xứng đáng?"
"Tất nhiên là ta rồi, tỷ chỉ là một nữ nhân phong kiến tầm thường, sao có thể so sánh với ta?"
Ta nhìn Tưởng Nhu, khuôn mặt nàng ta đầu kiêu ngạo nhưng lại không may mắn nhan sắc nàng ta chỉ bình thường mà thôi.
Mà ta chỉ thấy ở mệnh cách bất thường trên người nàng ta mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.