Hoàng Thượng Treo Nữ Xuyên Không Lên Đánh

Chương 10:




Ta đoán rằng, chuyện này chắc hẳn có liên quan đến mẫu thân ta.
Khi Giang Triệt nghe tin, chàng nổi giận đùng đùng, thề sẽ minh oan cho ta.
Lòng ta cảm động trước tình cảm của phu quân, nhưng vẫn không quên khuyên nhủ hắn: "Thiên hạ chiến tranh không ngừng, giờ đây thuốc s.ú.n.g có thể giải quyết mối lo lớn trong lòng chàng. Đừng vì những chuyện cỏn con mà làm hỏng đại cục, vì đại nghiệp của chàng, những uất ức này chẳng đáng kể gì, ta có thể nhịn."
"Nhịn?" Giang Triệt không đồng ý: "Nàng là nữ nhân của ta, bảo vệ nàng không bị những lời đàm tiếu phiền hà là nghĩa vụ của ta. Hơn nữa, dựa vào nữ nhân của mình chịu đựng nhục mạ để đổi lấy giang sơn cũng thật vô nghĩa."
Ta còn muốn khuyên thêm nhưng chàng đã ngắt lời ta: "Làm Hoàng hậu của ta không cần phải tuân theo lời dạy bảo của Thái hậu, cũng không cần phải hy sinh bản thân vì nước vì dân. Nàng muốn làm gì thì làm. Không cần phải kìm nén bản thân vì dân chúng, chỉ cần nhớ rằng trời sập xuống có ta gánh vác, ta sẽ không bao giờ cho phép nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào."
Nghe vậy, ta rưng rưng nước mắt nép vào lòng Giang Triệt.
Những tổn thương do mẫu thân ta gây ra khi ta chưa xuất giá và áp lực từ vị trí Hoàng hậu này, lúc này đã hoàn toàn tan biến.
Ngày hôm sau, Giang Triệt thanh trừng hậu cung.
Những kẻ đơm đặt bị tra ra, kẻ chủ mưu phía sau quả nhiên là mẫu thân ta.
Lần này ta không hề mềm lòng, trực tiếp sai người đánh trượng bà ta, khiến bà ta suýt chết.
Như vậy là đủ để bà ta im lặng trong một năm rưỡi.
Ngoài ra, Giang Triệt còn một lưới bắt hết những kẻ tung tin đồn mà mẫu thân ta đã thuê.
Lại một lần nữa tuyên bố trên triều đình rằng đời này sẽ không bao giờ nạp thêm ai, hậu cung chỉ có thể có một mình ta.
Các đại thần can gián nhưng Giang Triệt nhất quyết không thay đổi.
Chàng hành động dứt khoát, một thời gian sau tin đồn bị áp xuống. Cùng lúc đó, Tưởng Nhu đến báo rằng thuốc s.ú.n.g đã được nghiên cứu thành công.
10
Nơi thử nghiệm thuốc s.ú.n.g được chọn ở một vùng hoang vu hẻo lánh.
Dù sao, theo truyền thuyết, thuốc s.ú.n.g có uy lực rất lớn, có thể địch được trăm vạn đại quân.
Nếu thử nghiệm trong kinh thành e rằng sẽ làm hại đến bách tính vô tội.
Hơn nữa, chọn một nơi hẻo lánh như vậy cũng có thể che mắt người khác, không để kẻ thù biết được.
"Phù Nhi, nhìn xem, đây chính là thuốc súng. Đừng nhìn nó chỉ có một chút, nhưng uy lực rất lớn, đến lúc đốt mồi lửa, cả ngọn núi sẽ bị san bằng. Đến lúc đó chiến tranh Mạc Bắc sẽ được bình định, bách tính cũng có thể an cư lạc nghiệp."
Ánh mắt của Giang Triệt sáng quắc nhìn vào thuốc súng, như đang mong đợi hình ảnh bách tính an cư lạc nghiệp sau này thống nhất thiên hạ.
Ta đi đến, cúi người nhìn vào thứ thuốc s.ú.n.g không mấy nổi bật kia, thực sự tò mò thứ này sao lại có thể có uy lực lớn như vậy.
Nhưng Tưởng Nhu lại quát tháo ta: "Đừng đụng vào."
"Ngươi là một nữ nhân vô tri trong hậu cung, tóc dài mà kiến thức ít, sao biết được uy lực to lớn của thuốc súng? Nếu không cẩn thận đốt lửa, cả bọn chúng ta chẳng phải sẽ phải c.h.ế.t theo ngươi sao?"
Ta thu hồi ánh mắt, cũng không thèm để ý đến Tưởng Nhu, trực tiếp lùi ra xa.
Dù sao ta cũng là một Quốc Hậu, việc tranh cãi với nàng ta ở chốn đông người quả thật là mất hết thể thống.
Ai ngờ nàng ta lại tưởng rằng ta sợ nàng ta, còn cố ý chạy đến bên ta tiếp tục khiêu khích.
"Thực sự không biết Giang Triệt nhìn trúng gì ở ngươi? Dù sao ngươi ngoài nhan sắc ra thì chẳng có gì tốt đẹp. Dùng sắc đẹp để quyến rũ người khác, có thể tốt đẹp được bao lâu? Đợi đến khi ngươi nhan sắc phai tàn, ngươi sẽ hiểu lời ta nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.