Hoàng Thượng Treo Nữ Xuyên Không Lên Đánh

Chương 8:




Lúc này, trong ngoài cung điện bỗng nổi lên những lời đồn đại, đều nói Giang Triệt mê luyến thân muội muội của Hoàng hậu.
Một lòng một dạ với nàng ta, thậm chí còn muốn phế hậu vì nàng ta.
Đối với điều này, ta chỉ thấy buồn cười, Giang Triệt ngoài việc lên triều, ngày ngày đều dính lấy ta.
Ngay cả khi đi xem tiến độ chế tạo thuốc súng, chàng cũng sẽ mang ta theo.
Làm sao có thể mê luyến Tưởng Nhu?
Vì vậy, khi tin đồn vừa đến tai chàng, chàng đã lập tức điều tra người tung tin đồn, không để ta chịu bất kỳ ấm ức nào.
Khi ta khuyên chàng hãy tạm thời nhẫn nhịn vì giang sơn xã tắc, chàng nói với ta: "Trước tiên ta là chồng của nàng, sau đó mới là Hoàng thượng. Nếu vì thiên hạ mà phụ bạc nàng, vậy ta cũng không xứng đáng làm một Hoàng thượng tốt."
Ta nghe vậy thì nép vào lòng chàng, cảm nhận sự an toàn mà chàng mang lại.
8
Chỉ là ta không ngờ, sáng sớm hôm sau, khi ta còn đang dùng bữa sáng, Tưởng Nhu đã đến cung ta để khoe khoang.
Để tỏ ra thanh tao, nàng ta lại mặc một bộ đồ trắng mỏng manh, trong gió thu se se, nàng ta run rẩy cả người vì lạnh.
Dù vậy nàng ta vẫn không quên cố tình ưỡn thẳng lưng, thể hiện bản thân nàng ta khác biệt.
Chỉ là từ nhỏ, nàng ta không được học về lễ nghi, lại cố tình thể hiện nên trông rất buồn cười.
Vừa vào cửa, nàng ta đã bắt đầu mỉa mai châm biếm. "Hoàng hậu, cho dù người có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành thì sao? Chỉ là một người nữ nhân vô tri trong hậu cung, chỉ biết tranh giành và ghen ghét, không giúp được gì cho chàng. Chỉ có ta mới xứng đáng đứng bên cạnh chàng, cùng chàng sóng vai."
"Ta đã nghe mẫu thân nói rồi, vị trí Hoàng hậu này vốn dĩ nên thuộc về ta, giờ đây cũng đến lúc vật về với chủ." Tưởng Nhu không ngừng mỉa mai ta, nàng ta cũng không có ý định dừng lại.
"Trên thế giới này, ta mới là nữ chính thực sự, còn người chỉ là một viên đá kê chân cho ta mà thôi. Giờ ta đã đến, không cần người nữa."
"Tuy nhiên, dù sao người cũng từng làm Hoàng hậu, kiếp này cũng không tính là chịu thiệt."
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ tự nguyện xuất gia, từ nay làm bạn với thanh đăng cổ phật, cũng đỡ bị phế truất, mất hết mật mũi."
Các cung nhân ở bên cạnh ta lớn tiếng quát mắng: "To gan, dám bất kính với Hoàng hậu nương nương!"
Nói xong, được ta ra hiệu, giơ tay lên tát một cái vào mặt Tưởng Nhu.
Tưởng Nhu che mặt, nàng ta không tin nổi nói: "Người dám đánh ta? Cho dù ta bất kính với người thì sao? Người nghĩ Giang Triệt sẽ vì ngươi mà trừng phạt ta sao? Bây giờ chàng cần ta chế tạo thuốc s.ú.n.g cho chàng, người không biết sao?"
"Làm sao ngươi biết ta sẽ không trừng phạt ngươi vì Hoàng hậu?" Ngay khi nàng ta đang vênh váo kiêu căng, Giang Triệt liền xuất hiện ở cửa.
Chàng nhìn Tưởng Nhu, khó có thể phân biệt được chàng đang vui hay giận, nhưng ta biết đây là dấu hiệu chàng sắp nổi giận.
"Giang Triệt, chàng đến tìm ta à? Hoàng hậu của chàng thật không hiểu đạo lý gì cả, ta chỉ tốt bụng khuyên nhủ, ai ngờ nàng ta lại sai người đánh ta."
Tưởng Nhu lại không hiểu tính cách của Giang Triệt, thậm chí nàng ta còn cố ý tỏ ra thân thiết với Giang Triệt trước mặt ta, muốn chạy đến ôm lấy cánh tay của chàng.
"Ngươi là thứ bẩn thỉu gì, dám đụng vào trẫm?" Giang Triệt đẩy Tưởng Nhu ra: "Nàng là Hoàng hậu, nàng đánh ngươi thì ngươi phải chịu."
Tưởng Nhu bị đẩy ra, có chút cứng ngắc, nàng ta lúng túng nhìn Giang Triệt, khó khăn mở lời: "Ta biết rồi, ta chỉ muốn nói với chàng về tiến độ chế tạo thuốc súng."
Giang Triệt lạnh lùng: "Vậy ngươi nên đi tìm Binh Bộ Thượng Thư, đến tẩm cung của Hoàng hậu khiến nàng ấy khó chịu làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.