Ed: Jang Bò
Đợi đến khi đèn trong phòng sinh tắt, bác sĩ bước ra, hô hấp của Thẩm Cảnh trở nên căng thẳng còn chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy đối phương nói: "Mẹ tròn con vuông, chúc mừng, là một tiểu công chúa."
Sự thấp thỏm trong lòng mọi người cuối cùng cũng buông xuống.
Thẩm Cảnh vội vàng chạy vào nhìn Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa đã đã ngủ, nghe nói là bởi vì quá mệt mỏi, sinh xong nhìn đứa bé một chút, liền ngủ mất.
Thẩm Cảnh nhìn thấy y tá ôm một đứa bé hồng hồng nhăn nheo giống như con khỉ, đứa bé khóc oa oa, không có chút nào mơ hồ.
Sinh con xong cơ thể của người mẹ chắc chắn bị ảnh hưởng sẽ không còn khỏe mạnh như trước đây, Thẩm Cảnh ngồi ở chỗ đó nhìn cô, nghĩ thầm không sao, về sau nhất định sẽ bồi bổ cho Tống Hiểu Hoa thật nhiều thức ăn bổ dưỡng.
Một đứa bé thôi, thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Phương Văn ở bên cạnh nhìn đứa bé, vui mừng khóc lên, Khương Hồng Cẩm ở bên cạnh cũng có chút không tự chủ bị cuốn theo, Thương Hợp Thuấn vươn tay vỗ vỗ bả vai của bà.
Sáng ngày hôm sau khi Tống Hiểu Hoa tỉnh lại, nhìn một đám người vây quanh trước giường bệnh, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười lên nói: "Đừng nói là mọi người đều ở chỗ này đợi cả đêm chứ?"
Những người khác không nói lời nào, Phương Văn đặt bát cháo ở bên cạnh, bón Tống Hiểu Hoa ăn.
Tống Hiểu Hoa cười lên, nói: "Mẹ, con vẫn còn có chút hơi sức."
Phương Văn đỏ mắt, nói: "Chớ lắm mồm, con chỉ cần há mồm là được."
Tới chiều y tá ôm đứa bé qua, tất cả mọi người đều vây quanh đứa nhỏ âu yếm như bảo bối, hận không thể lập tức ôm lấy nó mà cưng nựng.
Tống Đông nói: "Cô nương này nên đặt tên là gì bây giờ được đây?"
Phương Văn suy nghĩ một chút, nói: "Đặt là Thẩm Tịnh thì thế nào? Yêu kiều xinh đẹp, con gái nha xinh đẹp là tốt nhất."
Tống Đông sờ sờ cái cằm, tên của Tống Hiểu Hoa là do ông đặt, ông nói: "Thẩm A Mỹ thì như thế nào? Mỹ! Thật tốt!"
Phương Văn nói: "Đi đi đi, đã là cuối năm, cái tên này nghe cũng thật thô tục a, Hiểu Hoa tên này đáng lẽ ra ngày đấy không nên nghe theo ông."
Tống Đông nhíu mày, nghiêm túc trả lời: "Anh cảm thấy rất tốt mà."
Khương Hồng Cẩm ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thương Hợp Thuấn, mọi người đều đặt hy vọng trên người Thương Hợp Thuấn, tốt xấu gì Thương Hợp Thuấn cũng là thầy giáo, anh chần chờ một chút, nói: "Mọi người cảm thấy tên Thẩm Điềm thì như thế nào? (Tấn Thư vương có nói "Tính tình trầm tĩnh, trắng đen rõ ràng, hiên ngang mạnh mẽ, An nhiên một đời."
Tống Đông cười hắc hắc, nói: "Có văn hóa vẫn là tốt."
Phương Văn nói: "An nhiên, nữ tử Điềm Điềm Mỹ Mỹ xinh đẹp ngọt ngào rất tốt."
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: "Thật là dễ nghe."
Tống Hiểu Hoa cúi đầu nhẹ nhàng nói khẽ với đứa bé: "Điềm Điềm."
Chuyện tên gọi cũng cứ thế mà quyết định, Tống Hiểu Hoa ở trong bệnh viện nửa tháng, rồi ra viện, sau khi trở về lại bắt đầu không ngừng giảm cân, mỡ thừa trên người toàn bộ đã biến mất, căn bản không nhìn ra là đã từng sinh con, cô trở lại trong đoàn tiếp tục làm trụ cột.
Từ lúc Thẩm Cảnh có con gái ngoan, anh thề nhất định phải chăm cho cô bé trắng trẻo mập mạp, thân thể so với Tống Hiểu Hoa phải đầy đặn hơn.
Lúc đứa nhỏ này được 6 tháng, bị Thẩm Cảnh nuôi cho so với lúc Tống Hiểu Hoa còn bé không hề có khác biệt, Tống Hiểu Hoa nói: "Anh đừng có bón nữa a, anh làm thế nào mà nó mập thành ra vậy rồi hả?"
Thẩm Cảnh trả lời: "Cái này còn không phải rất giống em khi còn bé sao."
Tống Hiểu Hoa nói: "Đừng gạt em, lúc đó nhỏ như vậy, anh còn có thể nhớ hả?"
Thẩm Cảnh cười không nói, Điềm Điềm mở thật to ánh mắt nhìn Tống Hiểu Hoa sau đó lại nhìn Thẩm cảnh, cười ngây ngô, vươn tay vỗ vỗ.
Thẩm Cảnh vươn tay đùa với bé nói: "Điềm Điềm, có phải con cũng cảm thấy mẹ con trước đây rất mập a."
Điềm Điềm làm sao biết anh đang nói gì, tiếp tục ngây ngô vỗ tay.
Nhưng nói thật, đứa nhỏ này có đôi mắt rất giống Tống Hiểu Hoa, một đôi mắt to tròn, ngũ quan còn chưa phát triển hết, cho nên không nhìn ra rốt cuộc là giống ai.
Tuy nhiên đứa nhỏ này lại đặc biệt thích cái đẹp, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa cười, bé đều vươn tay sờ sờ gương mặt của hai người.
Thẩm Cảnh có lúc còn cho rằng đứa nhỏ này cũng là xuyên qua, chẳng qua quan sát cẩn thận một chút, đứa nhỏ này bình thường trừ thích những đồ đẹp mắt ra, cũng không có gì khác thường, chưa từng giống như mình lúc trước nằm bò ra giường xem tivi làm mọi người kinh sợ, anh cũng an tâm.
Lúc đứa nhỏ được một tuổi, Tống Hiểu Hoa lại mang thai, hai nguời suy nghĩ một chút, cũng là một sinh linh dù sao mình cũng có tiền không sợ không nuôi nổi.
Thai thứ hai là một bé trai, như vậy rất tốt nam nữ đủ cả, có nếp có tẻ.
Điềm Điềm tò mò nhìn bé trai bên cạnh mình, non nớt hỏi "Mẹ...... Đây là em trai?"
Tống Hiểu Hoa cười lên, nói: "Đúng vậy."
Điềm Điềm thật vui mừng, mỗi ngày đều chạy qua nhìn một chút, sau đó vươn tay nếu như đứa bé kia bắt được ngón tay của mình, sẽ vui mừng nhảy nhót không thôi, bé có thể ngồi cạnh em trai cả ngày không muốn đi.
Cau nói lúc nào cũng giắt bên miệng là: "Con muốn đi xem em trai."
Lúc mọi người nhìn thấy cô bé đều nói: "Nhìn cô bé này đôi mắt thật là đẹp nha, đôi mắt giống mẹ, trong veo như nước.". Truyện Tiên Hiệp
Điềm Điềm nói rằng: "Vậy bác phải đi xem em trai con, em trai con mới là thiên hạ vô địch khả ái đấy!"
Một nhóm người sẽ bị nàng chọc cho cười.
Đúng rồi, em trai của Thẩm Điềm gọi là Thẩm Tuấn, tên do Tống Hiểu Hoa đặt, hi vọng đứa nhỏ này sẽ giống cha của nó lớn lên bộ dáng đều tuấn lãng, nhưng cũng phải giống như cha nó không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chung quy là không thể đi gieo họa cho tiểu khuê nữ nhà người ta.
Bộ dáng của Thẩm Tuấn quả thật nhìn rất đẹp mắt, lúc cậu bé được hai tuổi, cả ngày chạy khắp nơi theo sau mọi người rất ngọt ngào, ai gặp cậu cũng nói: "Nha, đây chắc hẳn là một bé gái, nhìn thật là đẹp mắt."
Sau đó Thẩm Tuấn sẽ trưng ra bản nghiêm chỉnh nói: "Con chính là nam tử hán!"
Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa cách chia nhau ra trông coi, cũng chính là hôm nay cô trông một ngày, ngày mai Thẩm Cảnh sẽ trông một ngày.
Điềm Điềm đối với việc múa Ba-lê của Tống Hiểu Hoa cảm thấy rất hứng thú, quậy ầm ĩ muốn học, nhưng Tống Hiểu Hoa lại không muốn cho cô học môn này, bởi vì chính mình trải qua, cho nên mới biết không dễ dàng, không muốn để cho đứa bé của mình cũng như thế, nhưng cưỡng không được sự nhiệt tình ngọt ngào, cuối cùng vẫn dạy.
Thẩm Tuấn đứng ở bên cạnh ăn kẹo que nhìn, sau đó có người trêu ghẹo bé nói: "Con xem chị gái con cũng đã học múa Ba-lê rồi, con cũng đi học thôi."
Thẩm Tuấn mắt híp lại cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Con không muốn!"
"Tại sao?"
Thẩm Tuấn nói: "Con không thích, sau này con muốn làm lãnh đạo! Muốn trở thành Lão đại! Không cần khiêu vũ."
Xì, lại chọc cho mọi người vui.
Lấy mục tiêu làm Lão đại thỉnh thoảng Thẩm Tuấn sẽ đi tới bệnh viện Nha khoa, có khi Thẩm Cảnh dẫn cả hai bé tới, có lúc thậm chí không cần phải để ý đến, hai tiểu tử kia tự nhiên sẽ bị người khác cưng chiều lôi kéo chăm sóc.
Mọi người nói Thẩm Cảnh có phúc lớn, sinh hai đứa bé, một người so với một người còn đẹp mắt hơn, có lúc Thẩm Tuấn nhìn Thẩm Cảnh khám răng, sau đó khi đi trẻ sẽ lần lượt kiểm tra hàm răng của các bạn cùng lớp, cuối cùng nhìn mấy cái răng sữa của các bạn nói: "Cậu nên đi trám răng rồi."
Đứa bé này khóc lớn mẹ nó dẫn nó tới gặp Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh cũng là dở khóc dở cười.
Buổi chiều khi đón hai đứa bé trở về, Thẩm Cảnh nghe Thẩm Điềm nói: "Hôm nay Miêu Miêu cho con một bình sữa lớn, con quyết định sẽ ở cùng một chỗ với cô ấy."
Thẩm Cảnh sửng sốt nói: " Miêu Miêu không phải con gái sao?"
Thẩm Điềm mở trừng hai mắt trả lời: "Nhưng con thích cô ấy, cô ấy cũng yêu thích con a."
Thẩm Cảnh không biết nói gì, quay đầu nhìn Thẩm Tuấn đang không ngừng móc kẹo từ trong túi ra, anh nhíu mày, hỏi "Cái này ở đâu ra vậy?"
Thẩm Tuấn nhét kẹo vào trong miệng, trả lời: "Ừm, Tiểu Mễ, còn có Nguyệt Nguyệt cho con." Còn nhỏ mà sức quyến rũ lại lớn như vậy, Thẩm Cảnh trước kia còn chưa được đối xử như vậy đấy.
Thẩm Cảnh trả lời: "Con không nên lấy đồ của người khác, không phải ba bảo con ăn ít đường đi sao?"
Thẩm Tuấn đảo mắt, nói: "Con không lấy, ba không phải là ba nói với con phải kết giao với bạn bè thật tốt sao? Con chơi với họ rất tốt, cho nên bọn họ mới cho con kẹo, con thích họ, họ cũng yêu thích con, không tốt sao?"
Thẩm Cảnh thế nhưng không thể phản bác được.
Anh nâng trán, sinh hai bảo bối, thật sự là khiến người ta không thể bớt lo lắng.