Buổi tối, bà cụ Trần và Khương Hồng Cầm nói tới chuyện hồi xế chiều, bà cụ Trần nói: "Con dâu, hôm nay con cũng đừng trách mẹ, mẹ chỉ là thấy con bình thường đều phải ở với hai ông bà già là mẹ cùng với bố con, cuộc sống bình thường trừ công việc chính là ở bên cạnh hai chúng ta và Thẩm Cảnh, mẹ và bố con đều cho rằng con nên đi ra ngoài tìm chút niềm vui, hoặc là tìm người quan tâm con."
Khương Hồng Cầm nghe bà cụ Trần nói như thế, cô gật đầu một cái, cô biết bà cụ Trần vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Thẩm Hạo Dương, sợ con của mình làm tổn thương Khương Hồng Cầm, Khương Hồng Cầm đối với chuyện tình cảm sẽ không còn hy vọng.
Bà cụ Trần vẫn luôn để chuyện này trong lòng, thật ra thì Khương Hồng Cầm cũng có cân nhắc qua, cô ở trong văn phòng cả ngày nhìn các cô gái trò chuyện về bạn trai mình.
Cô cũng có nghĩ qua, nếu như tìm thêm nhất định phải tìm một người có thể quan tâm Thẩm Cảnh, không cần thật tốt, chỉ cần bình thường ổn định, có thể cùng cô đi qua hết nửa đời sau là được rồi.
Cô nói: "Mẹ, con biết rồi, con cũng đã hiểu."
Bà cụ Trần gật đầu một cái, nói: "Con có thể hiểu chính là tốt nhất, cái đó, thật ra thì mấy ngày trước mẹ học khiêu vũ ở quảng trường cùng bà Dương, bà ta nói con trai nhà bà ta cũng hơn ba mươi, trước đây cũng có một người bạn gái, nhưng đã chạy theo một người khác, con trai của bà Dương mẹ đã thấy, không tệ, nhìn qua rất thật là, chăm chỉ, tiền lương cũng rất ổn định, chỉ là không biết ăn nói, nhưng như vậy mới thích hợp, con cảm thấy thế nào? Nếu không, mẹ giúp con một chút, thử gặp mặt một lần?"
Khương Hồng Cầm nhìn bà cụ Trần, cuối cùng gật đầu một cái, nói: "Được, gặp thử một lần đi."
Cô nghĩ cũng là thời điểm rồi, nên đi ngoài một chút.
Cuối tuần Khương Hồng Cầm mang theo Thẩm Cảnh đi ra ngoài mua một chút quần áo cùng giầy dép, Thẩm Cảnh là người có chủ kiến, chọn mua quần áo về cơ bản cũng không tệ.
Nhìn xem cô và Thẩm Hạo Dương thật ra thì đều không được coi là quá xinh đẹp, nhưng lại sinh một Thẩm Cảnh nhìn thế nào cũng đều thấy điểm tốt như vậy.
Vừa mới đi vào cửa hàng nhà người ta, nhân viên phục vụ nhìn thấy Thẩm Cảnh mắt cũng đều sáng lên, nhìn thấy cậu bé tự chọn quần áo, hiện tại người cũng coi như là cao lên một chút, vào bên trong thay quần áo một lần, đứng ở trước gương, nhân viên phục vụ liền bắt đầu nói: "Cậu bé này dáng dấp thật tốt, quần áo này mặc ở trên người cậu thật phù hợp."
Thẩm Cảnh chọn đều là một chút đồ thiên về thể thao hoặc là tương đối đơn giản hào phóng, quần áo cho mùa đông tới của Khương Hồng Cầm cũng phải nhờ Thẩm Cảnh chọn hộ.
Cũng may trường Thẩm Cảnh trên căn bản không bắt mặc đồng phục học sinh mỗi ngày, chỉ cần mặc thứ hai là xong, về ngày bình thường có muốn mặc hay không chính là tùy ý.
Thẩm Cảnh mặc một cái áo màu trắng ngắn tay phía dưới mặc quần short jean, tóc không dài không ngắn, ngũ quan xinh xắn, trong mắt Khương Hồng Cầm thì Thẩm Cảnh nhất định chính là một Tiểu Soái Ca rồi.
Đi trên đường cùng với Thẩm Cảnh cũng rất là tự hào, thật sự là không có biện pháp nha.
Đi ngang qua quán nước giải khát, Khương Hồng Cầm liền dẫn Thẩm Cảnh đi vào, lúc nhân viên phục vụ đi tới, đều sẽ khen ngợi đôi câu, nói đứa bé này thật là xinh đẹp.
Khương Hồng Cầm trong lòng vui mừng, cảm thấy mình thật là đã sinh ra một bảo bối, cô và Thẩm Cảnh giống như là những người bạn, không có gì bí mật, hôm nay cô cũng chuẩn bị nói chuyện mình muốn đi gặp mặt cho Thẩm Cảnh.
Khương Hồng Cầm uống một ngụm đồ uống lạnh, nói: "Thẩm Cảnh này, mẹ định mấy ngày nữa đi gặp một người, nếu như là người tốt, có lẽ mẹ sẽ suy tính một chút đến chuyện tái hôn, Thẩm Cảnh, con cảm thấy thế nào?"
Thẩm Cảnh ngước mắt lên nhìn Khương Hồng Cầm, bình tĩnh ngoài dự đoán, cậu trả lời: "Được, chỉ cần người đó là người tốt, tái hôn cũng không thành vấn đề."
Khương Hồng Cầm cười cười, nói: "Đến lúc đó nếu là hợp nhau, chờ con được nghỉ, mẹ sẽ dẫn về cho con nhìn một chút."
Thẩm Cảnh trả lời: "Đó là đương nhiên, nếu không phải người đàn ông tốt cũng đừng nghĩ tới chuyện cưới mẹ."
Khương Hồng Cầm vươn tay vò rối tóc Thẩm Cảnh.
Đứng ở bên cạnh nữ nhân viên phục vụ khẽ cười lên, vốn là thời điểm nói ra Thẩm Cảnh cảm thấy không có việc gì, nhưng người khác cười một tiếng, cậu lại cảm thấy ngượng ngùng.
Tất cả mọi việc lấy Thẩm Cảnh làm trọng, Khương Hồng Cầm thấy Thẩm cảnh trả lời như vậy, cũng yên lòng.
Qua một tuần lễ lại đến ngày đi làm, Khương Hồng Cầm tới phòng làm việc, đã nhìn thấy Tiếu Giai Di mắt có chút sưng, sắc mặt không được tốt cho lắm, không yên lòng gõ bàn phím, Khương Hồng Cầm liền gọi cô vào, dò hỏi: "Sao thế? Trông em rất bơ phờ ủ rũ."
Tiếu Giai Di vẻ mặt đưa đám, nói: "Chị Khương, chị không phải biết không?"
Khương Hồng Cầm sững sờ, hỏi: "Biết cái gì vậy?"
Tiếu Giai Di hít mũi một cái, nói: "Chính là Thương Hợp Thuấn đó, trước không phải em nhờ chị giới thiệu cho em sao? Anh ấy ngày hôm qua liên lạc cho em, nói muốn cùng em gặp mặt."
Khương Hồng Cầm cười lên, nói: "Vậy không phải là tốt vô cùng sao?"
Tiếu Giai Di nói: "Không thấy tốt chút nào, chị Khương, lúc đầu khi em nghe vậy cảm giác thật sự là không thể tưởng tượng nổi, giống như là có giải thưởng đặc biệt rơi trúng đầu vậy, em thậm chí còn đi làm tóc, trang điểm, mặc quần áo đẹp nhất, sau đó anh ấy mời em đi ăn, tất cả đều vô cùng tốt."
Khương Hồng Cầm nhíu mày: "Sau đó như thế nào?"
Tiếu Giai Di lấy giấy ra lau lau khóe mắt, nói: "Chị biết không? Em cảm thấy không khí rất tốt, anh ấy đột nhiên hỏi em, có phải em thích anh ấy hay không? Sau đó em liền trả lời anh ấy, nếu em không thích sao có thể đi ăn cùng như vậy? Sau đó anh ấy nói, vậy tại sao em không hỏi xem anh ấy có người trong lòng hay chưa? Em vừa nghe đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi, anh ấy nói cho em biết là anh ấy có người trong lòng, nhưng không phải là em."
Khương Hồng Cầm sửng sốt: "Anh ta nói như vậy?"
Tiếu Giai Di khóc lên, nói: "Anh ấy tại sao lại có thể nói như vậy chứ? Nói như vậy cùng với việc cho em một cái tát thì có gì khác nhau đâu, không ngờ anh ấy lại là người như thế, thật quá khinh người, chị Khương, em nói thật cho chị biết, em thật sự thích anh ấy, bắt đầu từ lúc vừa mới vào công ty, nhưng bây giờ thì sao? Em cảm thấy mình thật ngu ngốc."
Khương Hồng Cầm an ủi: "Tên kia quả thật có vấn đề, em yên tâm, buổi trưa chị nhất định giúp em cho hắn một bài học."
Tiếu Giai Di khóc lóc kể lể xong, một lát sau đã tốt hơn rất nhiều, hướng về phía Khương Hồng Cầm nói: "Cám ơn chị Khương, em đỡ hơn rồi, em đi ra ngoài làm việc, chị cũng đừng nói với anh ấy cái gì, anh ấy nhìn không trúng em, thì cũng thôi đi.”
Khương Hồng Cầm cười cười xấu hổ.
Buổi trưa, Khương Hồng Cầm đi tới chỗ bình thường Thương Hợp Thuấn hay ngồi ăn cơm đi tìm anh ta, quả nhiên anh ta đang ở đó, nhìn thấy Khương Hồng Cầm không nhanh cũng không chậm đi đến, anh ta lại giống như hoàn toàn biết cô tới tìm mình vì lý do gì.
Khương Hồng Cầm nhíu mày, đi tới bên cạnh anh ta, nói: "Tôi nói cậu cho dù là không thích, cũng không thể uyển chuyển từ chối con gái nhà người ta sao, tốt xấu gì cũng là tôi giới thiệu, cô bé khẳng định không tệ, con gái nhà người ta tối ngày hôm qua phải khóc, cậu nhanh đi tìm người ta nói xin lỗi đi."
Thương Hợp Thuấn thong thả ung dung trả lời: "Cũng bởi vì là cô giới thiệu nên tôi mới như vậy."
Khương Hồng Cầm không vui nói: "Có ý tứ gì? Cố tình đối đầu với tôi đúng không?"
Thương Hợp Thuấn chuyển đi đề tài, nói: "Tôi cảm thấy thay vì nhẹ nhàng từ chối để cho người ta trong lòng vẫn còn chút mong đợi, không bằng lúc vừa bắt đầu liền làm một người xấu để cho người ta từ thích đến chán ghét, không đến gần thêm sẽ tốt hơn, mong đợi so tuyệt vọng càng thêm tàn nhẫn."
Khương Hồng Cầm lắc đầu một cái, nói: "Tôi không hiểu đạo lý này, con gái mặt mũi mỏng, nói chuyện cần có chút chừng mực, bộ dáng này của cậu tôi phải nói như thế nào cho đúng đây?"
Thương Hợp Thuấn nói: "Vậy cô cũng đừng trông mong, chuyện này là chuyện của tôi cùng cô ta, người khác không liên quan."
Khương Hồng Cầm ngẩn người, không nói gì, cuối cùng gật đầu một cái, nói: "Đúng là như thế, tôi không nên xen vào việc của người khác, thật xin lỗi, tôi cho rằng Thương Hợp Thuấn cậu là người trưởng thành, không ngờ quả nhiên vẫn là còn nhỏ tuổi, lời của người khác nói đều nghe không vào."
Thương Hợp Thuấn ngước mắt lên, nói: "Cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, tôi cũng không phải là em trai cô, cô phải hiểu, tôi là đàn ông, mà cô là phụ nữ."
Khương Hồng Cầm khoát tay, nói: "Được rồi, tôi đi, không còn gì để nói."
Thương Hợp Thuấn đứng lên, vươn tay bắt được Khương Hồng Cầm lại, Khương Hồng Cầm cầm sững sờ, rút tay ra thế nào cũng không được, quay đầu lại nhìn Thương Hợp Thuấn, cô có chút kinh ngạc.
Vẻ mặt của Thương Hợp Thuấn giống như là mình đang làm tổn thương anh ta.
Anh ta bắt rất nhanh, lòng bàn tay của anh ta toát ra một ít mồ hôi, môi của anh ta hình như muốn nói điều gì, đáy mắt cũng muốn bày tỏ điều gì đó với cô, đột nhiên cô cảm thấy người trước mặt...... Có chút xa lạ, không giống như là người em trai bình thường cô vẫn nghĩ, mà đúng như anh ta nói chính là một người đàn ông.
Lực ở đôi tay, cảm giác không cách nào thoát khỏi, anh ta muốn nói chuyện, chỉ là anh ta muốn nói gì, Khương Hồng Cầm đột nhiên có chút hốt hoảng, cô sử dụng toàn lực thoát khỏi tay Thương Hợp Thuấn, nói: "Được rồi, tôi không tức giận, cậu cũng đừng kéo tôi như vậy."
Sau đó bước đi thật nhanh gần như chạy trốn.
Khương Hồng Cầm vẫn cảm thấy Thương Hợp Thuấn là người khiêm tốn, đầu óc thông minh, năng lực cũng hơn hẳn người bình thường, hầu như không có chuyện gì không làm được, bình thường chính là giống cậu em trai nhà bên cạnh, cần người chăm sóc, nhưng một khoảnh khắc, cô nghĩ có lẽ căn bản cho tới bây giờ mình đều không hề hiểu rõ Thương Hợp Thuấn.
Ánh mắt của anh ta giống như là muốn nuốt trọn mình.