Ed: Jang Bò
Buổi đấu giá vừa kết thúc, lão Dương muốn dẫn theo Thẩm Cảnh đi ăn cơm, Thẩm Cảnh từ chối, nói: "Cháu muốn về sớm một chút, thật xin lỗi, để lần sau đi."
Lão Dương gật đầu một cái, nói: "Thế nào không an tâm à?"
Thẩm Cảnh cười nói: "Bình thường thời điểm cô ấy biểu diễn, cháu đều tới dự, lần này không tới cháu cảm thấy không an tâm."
Lão Dương nhìn đồng hồ, nói: "Vậy cậu đi nhanh đi, ta sẽ tự trở về."
Thẩm Cảnh nói: "Làm phiền ông rồi." Nói xong liền vẫy xe rời đi.
Lão Dương gật gù hả hê phối hợp nói: "Tình yêu của người trẻ tuổi thật đúng là làm cho người ta hâm mộ."
......
Cũng may đi từ nơi này đường xá cũng không tính là xa, cho dù là có tắc đường một chút cũng có thể đến đúng giờ, sau khi trờ về Thẩm Cảnh trực tiếp đi tới trường học của Tống Hiểu Hoa, gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy, chợt nhớ tới lần trước có lấy số điện thoại của cô bạn cùng phòng Hiểu Hoa, anh bấm số gọi, đầu bên kia cũng đã quá nửa chuống, qua thật lâu mới nghe điện thoại, nói: "Ai vậy...... Ai vậy...... Tìm ta chuyện gì...... hiện tại ta thật sự ghê tởm chết đi được...... Cẩn thận ói vào mặt ngươi...... Nôn......"
Lời nói không có mạch lạc cũng không hiểu nói những gì, cũng may Trương Nhạc coi như còn thanh tỉnh vội vàng cầm lấy điện thoại của Lưu Giai Lệ nói: "Này, thật xin lỗi, cô ấy uống say rồi."
Thẩm Cảnh chần chờ mấy giây, dò hỏi: "Tống Hiểu Hoa không có ở đấy sao?"
Trương Nhạc nghe giọng nói có chút quen tai, ngẩn người, cuối cùng giống như là nhớ ra điều gì, kích động gào lên trong điện thoại nói: "Anh là Thẩm Cảnh đúng không?"
"Sao anh lại biết số này mà gọi tới, Anh tìm Hiểu Hoa à? Hiểu Hoa đi cùng mọi người trong câu lạc bộ đi ăn lẩu vẫn chưa về đấy." Trương Nhạc nói.
Thẩm Cảnh nhíu mày, hỏi "Cô ấy không cùng chỗ các em sao?"
Trương Nhạc trả lời: "Bọn em về trước, Lưu Giai Lệ uống say không còn biết gì, nên em đưa cô ấy về ký túc xá trước......"
Thẩm Cảnh cắt đứt lời nói: "Tống Hiểu Hoa hiện giờ đang ở đâu?"
Trương Nhạc suy nghĩ một chút, trả lời: "Em không nhớ tên nhà hàng lẩu kia, chỉ biết nó nằm ở đường dành riêng cho người đi bộ, ngay cạnh đó có một ngã tư rất lớn...... Ừ......"
Thẩm Cảnh nhìn chung quanh, nói: "Được, anh biết rồi, làm phiền em rồi."
Trương Nhạc nói: "Không phiền toái không phiền toái."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Nhạc lấy tay chỉ chỉ vào đầu Lưu Giai Lệ đã say mèm nói: "Ai nha, thật làm cho người hâm mộ, có một thanh mai trúc mã thật là tốt......" Lời còn chưa nói hết, Lưu Giai Lệ ở bên cạnh đã vỗ vỗ lên mặt Trương Nhạc, nói: "Cùng lắm thì lão nương...... Lão nương...... Mình yêu...... Yêu mình!"
Trương Nhạc: "...... Bà cô, cậu có thể hay không để cho tớ sống yên ổn a?"
Lưu Giai Lệ trở mình một cái, "Nôn......"
Trương Nhạc nhảy dựng lên, "Mẹ nó, đại tỷ, chớ ói, cậu bây giờ đang nằm trên giường tớ." Đây không phải là muốn hành hạ người ta sao?
......
Thẩm Cảnh ngồi ở trên xe taxi, không biết bao nhiêu lần bấm điện thoại di động đều là gọi vào một số, rốt cuộc điện thoại cũng kết nối, anh nghe thấy bên đầu dây Tống Hiểu Hoa vang lên: "Anh Thẩm Cảnh!"
Nhìn xem, nhất định là uống nhiều quá, bởi vì bình thường Tống Hiểu Hoa ngại mọi người nên không bao giờ gọi mình như vậy.
Thẩm Cảnh nhíu mày, dò hỏi: "Em bây giờ ở đâu?"
Tống Hiểu Hoa mơ mơ màng màng quay đầu lại liếc mắt nhìn quán lẩu, nói: "Chỗ này là quán lẩu Phượng Hoàng."
Thẩm Cảnh nói: "Bên cạnh em có ai không?"
Tống Hiểu Hoa lắc đầu, lại nghe thấy đầu bên kia Thẩm Cảnh nói: "Tại sao không nói chuyện." Cô mới nhớ Thẩm Cảnh không thể nhìn thấy mình, trả lời: "Có...... có chủ tịch câu lạc bộ cũng ở đây......"
Thẩm Cảnh nói: "Đưa điện thoại cho chủ tịch CLB nghe một chút."
Tống Hiểu Hoa mơ hồ đưa điện thoại tới bên tai chủ tịch CLB, nhẹ giọng nói: "Ừm, anh Thẩm Cảnh nói muốn nói chuyện với anh."
Chủ tịch CLB cầm lấy điện thoại, nghe một hồi, sau đó trả lời: "Được, tôi sẽ ở đây trông cô ấy, cậu hãy tới đây đi." Nói xong trả lại điện thoại cho Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa nghe Thẩm Cảnh, nói: "Em đứng ở quán lẩu đợi anh, anh sẽ tới ngay."
Trên mặt Tống Hiểu Hoa lập tức nở nụ cười, nói: "Vâng, vậy anh mau tới đây, anh Thẩm Cảnh."
Chủ tích CLB nghiêng đầu nhìn Tống Hiểu Hoa, tuy Tống Hiểu Hoa có chút mập, nhưng ngũ quan rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt vừa to vừa sáng, tính tình lại rất tốt, lúc khiêu vũ lại càng không nhìn ra khuyết điểm, nói thật, cô có người theo đuổi, anh hoàn toàn không cảm thấy có gì kỳ quái.
Anh rất thật thưởng thức Tống Hiểu Hoa cô ấy rất có thực lực, lại không kiêu ngạo tự mãn, anh không phải người mê muội, nên không tin tưởng cái gọi là nhất kiến chung tình, phải có thời gian tìm hiểu mới có thể thích một người.
Lúc ở trong quán lẩu, Tống Hiểu Hoa đột nhiên hỏi anh đã có bạn gái hay chưa, nói thật trong lòng anh có chút dao động.
Cảm thấy nếu như người ấy là Tống Hiểu Hoa, có lẽ anh sẽ tiếp nhận.
Chỉ là sau đó lại nghe cô nói là giúp người khác hỏi, anh lại cảm thấy có chút mất hứng, nên mới nói thẳng như vậy.
Tống Hiểu Hoa mặt đỏ bừng bừng, da thịt trắng nõn giống như có thể véo ra nước, thật đáng yêu, anh quay đi không nhìn cô nữa, nhịp tim lại như đập nhanh hơn.
Tống Hiểu Hoa cười híp mắt quay đầu nhìn chủ tịch, mơ mơ màng màng nói: "Chủ tịch, hôm nay anh ở trên sân khấu cực kỳ là đẹp trai! Anh không nhìn được các nữ sinh bên dưới thấy anh liền thét chói tai!"
Chủ tịch vô cùng cao hứng, trả lời: "Thật sao?"
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Đúng vậy, cực kỳ đẹp trai...... Chỉ là......" Cô dừng một chút, tự nhiên cười khúc khích nói: "Đẹp trai nhất vẫn là anh Thẩm Cảnh."
Nụ cười trên mặt chủ tịch nháy mắt không thấy nữa. Truyện Khác
"Anh Thẩm Cảnh từ nhỏ đã rất đẹp trai, anh ấy chính là mục tiêu của em! Em vẫn luôn muốn đuổi theo anh ấy, đáng tiếc lần nào anh ấy cũng là đi trước em một bước......" Tống Hiểu Hoa thật sự đã say rồi, bằng không cũng sẽ không cùng chủ tịch nói mấy lời này.
Cô thao thao bất tuyệt kể cho chủ tịch nghe chuyện hồi còn bé của mình và Thẩm Cảnh.
Chủ tịch ở bên cạch trầm mặc lắng nghe.
Tống Hiểu Hoa hít một hơi nói, nghe lời nói hình như có chút tiếc hận, "Em cảm thấy cho dù làm thế nào có lẽ cả đời này đều sẽ không đuổi kịp anh ấy."
Chủ tịch nhìn mắt cô đang đỏ lên, lòng cũng mềm lại, trả lời: "Nếu cảm thấy không làm được, vậy thì thôi đi."
Tống Hiểu Hoa lắc lắc đầu, nói: "Không bao giờ!"
Vừa dứt lời, Tống Hiểu Hoa đã nhìn thấy Thẩm Cảnh bước xuống từ trên xe taxi, ánh mắt liền sáng lên, buông cánh tay đang đặt trên bả vai chủ tịch xuống, bước lảo đảo bước về phía Thẩm Cảnh.
"Anh Thẩm Cảnh! Em ở bên này!" Bộ dáng kia nhìn thế nào cũng thấy giống gà mẹ lao tới chỗ gà con.
Chủ tịch khẽ nhíu mày, định tới dìu cô.
Tống Hiểu Hoa đã đi trước một bước nhào vào ngực Thẩm Cảnh, cô giống như gấu Koala nhất quyết ôm chặt lấy Thẩm Cảnh, sau đó dùng mặt cọ cọ vào ngực Thẩm Cảnh ỉ ôi: "Anh Thẩm Cảnh......"
Thẩm Cảnh bất đắc dĩ nhìn Tống Hiểu Hoa, vươn tay ôm lấy eo cô, nhìn sang chỗ chủ tịch nói: "Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi."
Chủ tịch nhìn người con trai trước mặt, dáng người cao thẳng, diện mạo xuất sắc, quả thật rất giống với miêu tả của Tống Hiểu Hoa, cũng không trách được......
Bình thường nữ sinh đều là thích thể loại này.
Chỉ là...... Thực tế sao?
Chủ tịch nhíu mày, trả lời: "Không có gì, chỉ là bây giờ cậu muốn dẫn cô ấy đi đâu?"
Thẩm Cảnh nhìn thấy người đối diện dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình, anh trả lời: "Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào." Dứt lời, đỡ Tống Hiểu Hoa đang ăn đậu hũ của mình, bất đắc dĩ nói: "Tôi và cô ấy cùng nhau lớn lên, cho nên anh yên tâm."
Chủ tịch nhìn Tống Hiểu Hoa, bộ dáng kia căn bản không giống như là Thẩm Cảnh đang muốn làm gì cô, mà càng giống như cô mới là muốn làm gì người ta.
Cuối cùng anh cũng buông xuống: "Ừ, tốt."
Thẩm Cảnh vẫy xe, đỡ Tống Hiểu ngồi phía sau xe, đi tới một khách sạn...... Đúng, khách sạn...... Đầu năm nay có tiền chính là tùy hứng.
Chủ tịch đứng tại chỗ, nhìn taxi đi xa, gõ gõ vào đầu mình, tự nhiên mắng: "Thanh tỉnh một chút, đúng là ngu ngốc." Lại phải tìm một khách sạn ngủ tạm rồi.
......
Trên xe taxi tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy đằng sau xe, một cậu thanh niên đang cố hết sức chống lại một cô gái đang cố gắng muốn giở trò sàm sỡ với mình......
Ông cảm khái nói, thật đúng là thói đời bạc bẽo nha.