Ed: Jang Bò
Mùa đông lạnh đến thấu xương, giờ đã là gần cuối năm, Thẩm Cảnh vẫn không có dự tính trở về thành phố A, gần đây chỉ bận chuyện học nâng cao còn bận việc phát triển phòng khám.
Đêm ngày ba mươi, một mình anh ngồi trên sô-pha trong căn hộ tại thành phố C xem chương trình cuối năm, trong tivi vang lên lời chúc mừng năm mới bằng tiếng anh, nhưng trong phòng khách lại không tránh khỏi có chút hiu quạnh.
Điện thoại di động của anh vang lên, anh nhấc điện thoại, trong tivi một là một tiết mục múa ba-lê, anh nghe thấy hơi thở từ phía đầu dây bên kia, sau đó là nghe thấy giọng của Tống Hiểu Hoa, cô nói: "Năm mới vui vẻ. "
Trời bên này đã tối, mà ở bên kia chỗ Tống Hiểu Hoa có lẽ vẫn là ban ngày, Thẩm Cảnh giương mắt xem ti vi trong tivi có hai người đang tấu diễn hài kịch, anh nhẹ giọng trả lời: "Năm mới vui vẻ."
Hai nguời rơi vào im lặng, Thẩm Cảnh nghe thấy ở đầu dây bên kia có tiếng xe cộ đang chạy.
Trong ti vi mọi người đột nhiên cười lớn, nhưng Thẩm Cảnh lại không hề cười, anh cảm thấy tiểu phẩm này rất nhàm chán.
Anh nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng hà hơi, anh liền nói: "Trời rất lạnh, mặc nhiều quần áo một chút."
Tống Hiểu Hoa nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: “Anh cũng thế."
Trong ti vi một đôi vợ chồng son đang ôm nhau, lớn tiếng nói qua chương trình trực tiếp lễ mừng năm mới muốn được ở cùng người thân, anh nhẹ giọng nói với đầu dây bên kia: "Em lúc nào thì trở về, anh rất nhớ em, mong em trở về."
Lời nói như vậy, sau này chắc chắn anh cũng sẽ không nghĩ đến là từ trong miệng của mình nói ra.
Nhà hàng xóm sát vách có hai vợ chồng son ở, trước cửa treo hai đèn lồng, trong nhà âm thanh của TV rất lớn, mở cùng kênh với TV nhà anh, anh nghe rất rõ.
Tống Hiểu Hoa chà nhẹ hai chân, thở gấp mất hơi, nói: "Ừ, nhưng trước hết mở cửa cho em vào đã, bên ngoài thật sự là quá lạnh."
Thẩm Cảnh ngay lập tức phản ứng không kịp, anh ngẩn người, cầm điện thoại, nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở của Tống Hiểu Hoa.
Anh đột nhiên ngắt điện thoại, sau đó chạy thẳng ra cửa, hình như bước chân còn có chút lảo đảo, nhưng vẫn không dừng bước chân của mình, cho đến khi tới trước cửa, dừng một chút, sau đó kéo cửa ra.
Trước của là một màu đen trống rỗng, anh đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, sau đó lại nghiêng mặt nhìn chung quanh.
Là mình suy nghĩ nhiều sao? Cô ấy đang đùa ư?
Thẩm Cảnh cười khổ một cái, quay đầu từ từ đi vào, đột nhiên từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, anh còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy một đôi tay ôm lấy vòng eo của mình.
Giọng nói của Tống Hiểu Hoa từ phía sau lưng truyền tới: "Đợi thật lâu."
"Em đã trở về."
Anh quay đầu, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt anh ngày đêm mong nhớ, là đôi mắt đen láy nhưng lóng lánh tỏa sáng như có hàng vạn vạn vì sao trong đó. Chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, mình xuyên qua ngàn năm đi tới hiện đại, có thể gặp được một người như vậy, thực sự rất đáng.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của Tống Hiểu Hoa, nói: "Trở lại là tốt rồi."
Như Thương Hợp Thuấn nói muốn tặng cho Thẩm Cảnh một món quà đặc biệt.
Người trước mặt không thể tin được chính là người lúc trước có dáng vẻ trẻ con mập mạp đáng yêu bé Mập Tống Hiểu Hoa, cho dù ngũ quan không thay đổi, nhưng lúc ôm cô vào ngực Thẩm Cảnh cũng nhận ra thân hình của cô bây giờ và năm đó rõ ràng không giống nhau, hai má của Tống Hiểu Hoa thon gọn đi rất nhiều, đôi mắt to xinh đẹp càng thêm linh động, cằm nhọn nhìn kỹ sẽ nhận ra cô và Phương Văn cùng là gương mặt trái xoan, ngũ quan theo những năm này lớn lên, đã không còn non nớt, lộ ra tư vị ngọt ngào của thiếu nữ.
Tống Hiểu Hoa đã trưởng thành, thậm chí đã trở nên giống như một người phụ nữ.
Mấy năm nay cô đã gặp những gì đã trải qua chuyện gì, Thẩm Cảnh cũng không hỏi, chỉ hỏi thăm cô một chút qua chỗ một người đàn em khóa dưới, anh cũng hiểu đôi chút.
Tống Hiểu Hoa đã rất cố gắng.
Cô rèn luyện mình trở thành con người mà cô là tốt nhất, sau đó trở lại.
Cho dù cô đã đi xa như vậy, cho dù bọn họ cách nhau nửa vòng trái đất, cho dù thời gian đã để mài dũa họ trưởng thành không còn giống như trước đây, nhưng mà hai người đối mặt, cuối cùng cũng đã gặp nhau rồi.
Thẩm Cảnh từng nói, anh sẽ không lờ mà lờ mờ bắt đầu một đoạn tình cảm, trừ phi anh xác định tình cảm này đủ để cho anh kiên trì cả đời, anh mới có thể hết mình.
Đến bây giờ anh hiểu rất rõ tình cảm của mình dành cho Tống Hiểu Hoa, thời gian đã chứng minh tất cả.
Anh thích Tống Hiểu Hoa, hơn nữa còn vì cô mà thay đổi, bị cô mê hoặc, anh từng cười nhạo những kẻ làm vua bị mỹ nhân mê hoặc mà chon vùi giang sơn, hôm nay xem ra cho dù là ai cũng không chạy khỏi một chữ tình.
Anh dùng những năm tháng này để chứng minh tình cảm mình dành cho Tống Hiểu Hoa là độc nhất vô nhị, chứ không phải là nhất thời xúc động.
Mà Tống Hiểu Hoa sau này rời đi hay ở lại cũng chính là nói lên trong lòng cô cuối cùng có lựa chọn và chấp nhận anh hay không.
Anh đợi Tống Hiểu Hoa từng ấy năm, đến khi lớn lên vẫn phải trả một cái giá cao là sự chờ đợi, mà anh lại không muốn đợi thêm nữa, lần này Tống Hiểu Hoa trở lại, anh sẽ không để cho cô lần nữa rời đi.
Cúi đầu hôn lên cặp kia môi lần nữa, lại được nhiệt tình đáp trả, vị mặn của mồ hôi cùng tóc mái tóc đen dài quyện vào lẫn nhau.
Tất cả moi chuyện sau đó xảy ra như thuận lý thành chương, hai người ôm nhau ngủ, bao bọc lấy nhau cùng chung một chỗ.
Cuối đông hình như cũng không còn lạnh nữa rồi.
Điện thoại của Thẩm Cảnh vang lên, anh mở mắt liền nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đang quay lưng năm bên cạnh, anh nhẹ nhàng kéo chăn lên che phủ cả hai người lại.
Anh khàn giọng nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng của Thương Hợp Thuấn, anh nói: "Năm mới vui vẻ, cậu đã nhận được món quà năm mới tôi gửi đến hay chưa?"
Thẩm Cảnh nâng môi, trả lời: "Đã nhận được, đây thật là một món quà lớn."
Thương Hợp Thuấn trả lời: "Vậy thì tốt, tôi chỉ có thể làm đến thế, được rồi, không quấy rầy cậu, tôi phải gọi mẹ cậu dậy ăn cơm."
Sau khi Thẩm Cảnh cúp điện thoại, liếc mắt nhìn đám bừa bãi trên mặt đất, quần áo toán loạn chồng chất lên nhau, ngày hôm qua thật sự là hỗn loạn, hôm nay hồi tưởng lại, chỉ thấy thật ngọt ngào.
Anh liếc mắt, không cẩn thận bắt gặp đôi mắt của Tống Hiểu Hoa, không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn anh.
Thẩm Cảnh bị ánh mắt của cô làm cho áy náy, hôm nay thật đúng là lần đầu tiên từ trước tới nay...... Khụ...... Thật đúng là có chút không biết phải làm sao, cuối cùng rối rắm nửa ngày mới đỏ mặt hỏi: "Còn đau không?"
Trên gương mặt xinh đẹp của Tống Hiểu Hoa khẽ nổi lên một tia đỏ ửng, ừm một tiếng.
Ngay lập tức đầu Thẩm Cảnh có chút sung huyết, dù sao đối với một người đàn ông đang độ khí huyết sung mãn một màn này thật vô cùng kích thích, sự mềm mại trong ngực đáng tiếc không thể làm loạn lần nữa.
Tống Hiểu Hoa tiến vào trong ngực Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh lập tức vươn tay ngăn lại, tuy nói giờ phút này rất hạnh phúc.
Nhưng là...... Cũng rất đau khổ.
Nắm lấy bả vai gầy yếu của Tống Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh nhíu mày, dò hỏi: "Em bây giờ bao nhiêu cân?"
Tống Hiểu Hoa trả lời: "88 cân."
*(88 cân là cân theo cách tính của ngươi TQ, không giống với cân của mình đâu nha các bạn)
Phải biết Tống Hiểu Hoa cao 1m65, cô vốn là hơn một trăm ba mươi cân giờ còn có 88 cân, Thẩm Cảnh ôm đều thấy đau lòng.
Anh thở dài một cái, nói: "Ăn nhiều một chút, béo lên mới đẹp, hiện tại em đã gầy thành ra như vậy rồi, chỉ còn da bọc xương......" Trong lúc tức giận nói không ít lời.
Tống Hiểu Hoa hì hì một tiếng bật cười, nói: "Người khác đều nói em gầy rất đẹp, anh xem em như thế này không đẹp sao, còn muốn em béo lên?"
Thẩm Cảnh nói: "Béo không tốt sao? Thật đáng yêu nha, hơn nữa ôm cũng rất thoải mái, khỏe mạnh một chút có gì không tốt."
Tống Hiểu Hoa mím môi khẽ mỉmlà cười, nói: "Chỉ là, anh cảm thấy chúng ta bây giờ là quan hệ gì? Bạn bè sao?"
Thẩm Cảnh nhíu mày, trả lời: “Chẳng lẽ còn chưa phải là người yêu sao?"
Tống Hiểu Hoa giương mắt, nhẹ giọng trả lời: "Nhưng anh từ trước tới giờ chưa từng nói gì nha."
Thẩm Cảnh cắn răng, trả lời: "Lẽ nào biểu hiện của anh còn chưa rõ ràng?"
Tống Hiểu Hoa nói: "Nhưng so với việc nói ra không giống nhau."
Thẩm Cảnh nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng ghé vào tai Tống Hiểu Hoa nói nhỏ mấy câu.
Nằm thêm một chút, Tống Hiểu Hoa liền rời giường, Thẩm Cảnh không có chút ngại ngùng trực tiếp để cơ thể trần truồng bước ra khỏi chăn, ngược lại Tống Hiểu Hoa giống như không thèm để ý chút nào, đi thẳng tới phòng tắm.
Anh nhìn theo bóng lưng thon dài yểu điệu của Tống Hiểu Hoa, nuốt một ngụm nước bọt.
Tống Hiểu Hoa trước kia có quyến rũ như thế này sao?