Thủy Ma nguyên thư tuy là pháp khí trấn phải của Thủy Ma tông,
nhưng không phải lúc nào cũng ở Thủy Ma sơn. Lúc trước Phương Vân từng
nghĩ, nếu như từ trong Vô Lượng ma vực mở một thông đạo để rời khỏi đó.
Rất có khả năng lúc đi ra sẽ xuất hiện ở trong Thủy Ma tông.
Nhưng, chỉ cần mình phản ứng kịp thời, xuất kỳ bất ý, vẫn có xác suất lớn có
thể đào thoát. Dẫu sao thì hiện tại thiên cơ che mờ, người của Thủy Ma
tông cũng không ngờ được mình lúc nào sẽ đào thoát.
Có điều, tình huống hiện tại lại là tình huống xấu nhất trong dự đoán của Phương Vân. Không những trạm đầu tiên mà mình quay về Trung Thổ là đệ nhất đại phái ma đạo Thủy Ma tông, hơn nữa ba vị tổ sư thâm bất khả trắc nhất của
Thủy Ma tông lại sớm đã đoán được mình sẽ xuất hiện ở đây, đã đợi ở đây
từ trước.
Ba lão già đứng trên vách núi của thác nước, nhìn thì
như không hề có khí tức của võ giả, nhưng không ngờ lại ngay cả ý thức
của Phương Vân cũng không tiếp cận được họ dù chỉ ba thước, vừa tiếp cận liền giống như là bị kéo vào trong một cái động không đáy vậy. Với tu
vi của Phương Vân lúc này mà vẫn có thể tạo cho hắn cảm giác thâm bất
khả trắc như vậy, trừ mấy vị tổ sư của Thủy Ma tông ra thì còn có thể là ai nữa.
"Khổ rồi! Không ngờ lại đụng phải ba lão quái vật này!"
Phương Vân miệng kêu khổ không ngớt, có ba lão quái vật này ở đây, mình
muốn chạy cơ hồ là không có khả năng.
Có điều, tính cách của hắn không phải là dễ dàng thỏa hiệp, lập tức trong lòng hạ quyết tâm liều mạng toàn lực đánh một trận.
"Làm khách thì không cần đâu! Đây là đệ tử của quý phái, tại hạ cứu ra từ Vô Lượng ma vực, hôm nay gửi lại cho quý phái. Không cần phải tiễn xa
đâu!"
Phương Vân vung tay áo, Phong Thái Thương từ trong Thiên
Địa vạn hóa chung lập tức bị hắn ném ra, bay về phía ba bóng người ở
trên vách núi.
"Ong!"
Đồng thời, chỉ nghe thấy một tiếng
chuông vang vọng, Thiên Địa vạn hóa chung lặng lẽ thu vào trong thân thể lại một lần nữa bị Phương Vân tế ra, năng lượng ẩn chứa ở bên trong bị
Phương Vân điên cuồng đốt cháy. Chỉ nghe thấy một tiếng keng keng, một
cỗ ba động vô hình khoách tán về bốn phương tám hướng. Thời gian chi lực lập tức giống như nước chảy, biến thành chậm rãi.
Hư không ở
xung quanh lập tức vặn vẹo. Có điều, Phương Vân vẫn không dám yên tâm,
năm ngón tay xòe ra, con cự long do Vô Câu đế cung hóa thành nằm ở trong tay, đan điền trong cơ thể chấn động, chân khí cuồn cuồn ùa vào cơ thể, một chiêu Thanh Long tuyệt học đã xuất thủ: "Đệ nhất thức Thanh Long
Sáng Thế!"
Trong hư không vang lên tiếng rồng ngâm, thượng cổ Cửu Châu đại lục khổng lồ lại một lần nữa xuất hiện trong hư không. Thương
long to lớn bàn cứ trên đại lục, tán phát ra một cỗ khí tức cổ lão,
thương mang.
"Chạy!"
Phương Vân giống như là một con báo
săn ném thức ăn, toàn thân căng cứng, nhanh vô cùng. Ức vạn không gian
độn hình đại pháp chính là công pháp nổi danh thời thượng cổ, chỉ có cho hắn thời gian mấy cái hít thở, Phương Vân nắm chắc có thể chạy thoát
khỏi tay của mấy lão quái vật của Thủy Ma tông này.
"Ầm ầm!"
Đúng vào sát na Phương Vân sắp độn nhập vào hư không. Một đạo kiếm khí khôi
hoành cuồn cuộn xuyên qua tầng tầng không gian, ập vào mặt, cường hành
bức hắn lui lại.
"Đế Nhất!"
Phương Vân thở hổn hển, đột
nhiên gầm lên, mắt hắn tức đến nỗi xanh lét. Lúc này, đạo kiếm khí mà Đế Nhất tung ra quả thực là muốn mạng của hắn. Cao thủ tương tranh, thuấn
tức vạn biến. Chỉ có một sơ xuất nhỏ lập tức sinh tử cách biệt.
Đế Nhất bản thân đi không vội, trước khi đi không ngờ còn bày kế lừa hắn.
Đạo kiếm khí này chẳng khác nào là đẩy hắn lại vực sâu.
Phương
Vân trong lòng chắc chắn rằng, biểu hiện của mình ở Vô Lượng ma vực quá
bắt mắt. Cho nên mới dẫn đạo kiếm khí này. Cái này gọi là một núi không
dung hai hổ, trên con đường của thiên tài võ đạo, trước giờ đều không
cho phép người khác cùng hân thưởng phong cảnh với mình!
Phương
Vân có thể khẳng định, ba lão quái vật của Thủy Ma tông đột nhiên xuất
hiện ở đây từ trước, e rằng không thể không có liên quan tới Đế Nhất.
"Ha ha, tiểu hữu, tức lai chi, tắc an chi. Cho dù ngay cả vị bằng hữu của
Kiếm tông đó của ngươi cũng đều muốn giữ ngươi lại. Ngươi chớ có đi
nữa."
"Không sai, tiểu hữu cứu đệ tử của tệ phái. Đại ân như vậy, tất nhiên là phải đối đãi như thượng khách rồi!"
Trong tiếng cười, trời đất rung chuyển, ba lão già phất tay áo, lập tức thu
Phong Thái Thương vào trong. Đồng thời, chỉ thấy trên Thủy Ma sơn ma khí cuồn cuộn. Một cỗ kình khí hùng hồn xộc thẳng lên trời, thông thiên
triệt địa, bài sơn đảo hải, từ phía sau quất tới.
"Rắc rắc!"
Chỉ nghe thấy một tiếng động chấn thiên, Cửu châu đại lục thượng cổ do
Phương Vân dùng Thanh Long Sáng Thế hóa thành rắc một tiếng, giống như
là bị trường kiếm chém qua, nứt ra rồi tách làm hai. Tiếp theo phân ra
hai nửa đại lục, nứt ra vô số vết nứt như lưới nhện, rầm một tiếng, tứ
phân ngũ liệt, sụp đổ triệt để.
Song, ma khí cuồn cuồn dư thế chưa tận, hóa thành năm ngón tay giống như là cột chống trời, tóm về phía Phương Vân.
Thanh Long đệ thất thức, Thanh Long Sáng Thế, từ lúc Phương Vân học thành đến nay, bằng vào một chiêu này, không biết đã chiến thắng bao nhiêu cường
địch, lần đầu tiên bị người ta hóa giải dễ dàng như vậy. Bại mà không có gì để nói.
Tim Phương Vân trầm xuống, trong lòng đẩy cảm giác chán nản. Đây thật sự là mới thoát ra khỏi miệng sói đã lại rơi vào hang hổ.
"Ầm ầm!"
Đúng vào lúc này, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa ập tới. Ầm một tiếng, đánh tung ma khí của ba vị tổ sư Thủy Ma tông.
"Thủy Ma nguyên?"
"Sao lại là ngươi?"
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy bóng người anh tuấn trên không trung đó, ba lão quái vật giật nảy
mình, cơ hồ là không dám tin vào mắt mình. Đường đường là phó chưởng môn của Thủy Ma tông, tông khí trấn phái của một phái, không ngờ lại giúp
đỡ người ngoài.
"Ngươi đi đi, thứ mà ta đáp ứng ngươi hiện tại đã làm được rồi. Sau này nếu còn gặp mặt thì sẽ là địch nhân!" giọng nói
của Thủy Ma nguyên truyền vào trong tai.
Phương Vân ngây ra, biết rằng y nói về giao dịch lúc ở trong Vô Lượng ma vực, mình trả lời y một vấn đề để đổi lấy tự do cho mình. Vốn là, hắn còn cho rằng theo Đế Nhất rời khỏi Vô Lượng ma vực thì giao dịch này đã đạt thành rồi! Nhưng rõ
ràng, hắn đã đánh giá thấp phân lượng của lời hứa của Tam Hoàng thánh
khí.
"Ừ!"
Phương Vân ừ một tiếng, không rảnh bận tâm tới
ba lão quái vật của Thủy Ma tông chấn kinh như thế nào, đối với Phương
Vân mà nói, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Hắn cũng chẳng buồn
để ý vì sao lại xuất hiện loại tình huống này. Đối với hắn mà nói, rõ
ràng chạy trốn là quan trọng nhất.
"Đi!"
Phương Vân không
chút do dự, lập tức lại thi triển Ức Vạn không gian độn hình đại pháp,
thân hình tung lên, một lần nữa độn vào trong hư không.
"Hừ! Đi đâu!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, ở bên cạnh huyền nhai, một lão già mặc đạo bào
xòe năm ngón tay ra, trời đất tối mịt, ma khí cuồn cuộn lại một lần nữa
phá ngón tay mà ra. Trong nháy mắt, trong phạm vi gần vạn dặm, vố số
đoạn tầng không gian đều rung động mãnh liệt, cỗ lực lượng này thu thập
ức vạn hư không, không ngờ muốn lại một lần nữa bắt Phương Vân.
"Để hắn đi đi!"
Thủy Ma nguyên hờ hững nói, y đứng trong hư không, vẻ mặt thờ ơ. Tuy trong
giọng nói không có ba động gì, nhưng ý chí lộ ra ở bên trong lại không
có gì phải nghi ngờ.
Nếu Thủy Ma nguyên thật sự chỉ là một kiện
pháp khí trấn phái, vậy thì hành vi của y lúc này quả thực là phản giáo, sẽ dẫn tới nộ hỏa đào thiên của ba người. Có điều, Thủy Ma nguyên thư
lại còn có một thân phận khác là Địa Hoàng xích.
Thân phận như
thế này, chú định quan hệ giữa Thủy Ma nguyên và Thủy Ma tông không phải là tông khí trấn phái đơn giản, mà là quan hệ của tông phái.
Nghe thấy Thủy Ma nguyên lại một lần nữa ngăn cản, vị tổ sư của Thủy Ma tông này tay hơi khựng lại, chính nhờ cái khựng lại này, khí tức của Phương
Vân đã biến mất trong hư không.
Trong đoạn tầng không gian vô
tận, Phương Vân cảm thấy áp lực ở phía sau biến mất, trong lòng cuối
cùng cũng thả lỏng. Thân hình tung lên, lại một lần nữa bắn ra. Loáng
thoáng nghe thấy từ đằng xa truyền tới một tiếng quát lớn: "Thủy Ma
nguyên, ngươi có biết là ngươi rốt cuộc đang làm gì không?"
Sau đó thì tất cả liền biến thành im lặng.
Phương Vân định thần, nhắm chuẩn phương hướng, bay về phía Trung Thổ Thần Châu.
Ở phía sau Phương Vân, trên Thủy Ma sơn là một mảng tĩnh lặng. Khác với
tưởng tượng của Phương Vân là ba lão quái vật sẽ bạo nộ, cơ hồ là vào
sát na mà Phương Vân biến mất, ba vị tổ sư lập pháp của Thủy Ma tông
liền im lặng, tất cả vẻ giận dữ và chấn kinh toàn bộ vào biến mất. Thủy
Ma nguyên thư cũng lặng lẽ đứng ở bên cạnh, tựa hồ như sớm đã đoán được
tất cả những điều này.
"Tên gia hỏa này chắc là sẽ không nghi ngờ chứ?" Trong ba tổ sư lập phá, một người lên tiếng.
"Chắc là không đâu, với địa vị của chúng ta, trên thế giới này có mấy người
sẽ cho rằng là chúng ta đang đóng kịch?" Một người khác nói.
"Nói cũng đúng, màn kịch này không phải là diễn cho tên tiểu bối hắn xem.
Cho dù là hắn biết thì cũng chẳng quan trọng." Người thứ ba nói, ánh mắt chuyển sang Thủy Ma nguyên.
"Bên trong Vô Lượng ma vực không có vấn đề gì chứ?"
Thủy Ma nguyên thư lắc đầu, hờ hững nói: "Đều đã trấn áp rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
"Ừ." Người vừa hỏi gật đầu, lại im lặng, không hỏi gì nhiều, tựa hồ như sớm đã có hiệp nghị.
"Hiệp định với Thiên Cơ Đài tam tiên sinh đã hoàn thành rồi. Trung Cổ minh hi vọng chúng ta thu thập Quan Quân hầu này, chúng ta đã làm được rồi. Còn sau cùng hắn đào tẩu là nằm ngoài ý muốn, không trách được chúng ta.
"Ừ, nói cũng đúng. Không cần phải vì người trẻ tuổi này mà khiến quan hệ
với triều đình trở nên căng thẳng. Dẫu sao thì người này ở trong triều
đình cũng rất có phân lượng. Nhân Hoàng tựa hồ như cực kỳ coi trọng hắn, hơn nữa, vị Vũ Mục đó tựa hồ như cũng có hào cảm với hắn. Không cần
thiết phải để triều đình phát tiết nộ hỏa lên Thủy Ma tông chúng ta. Kể
ra, vị Vũ Mục đó của triều Đại Chu làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng
nên có động tĩnh rồi."
Người khác nói.
"Tam đại thiên cơ
thiênn sinh đã truyền tin tức đến, trực tiếp liên hệ với Đế Ma tông.
Trung Cổ minh đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Súng bắn chim đầu
đàn, Trần Bá Tiên cũng xuất đủ phong đầu rồi, hiện tại cũng nên hạ màn.
Vị Vũ Mục của triều Đại Chu đó cho dù đã chú ý tới y thì cũng không
trách được người khác.”
Người vừa lên tiếng nói xong liền bước
đi, trong mấy bước, thân hình lập tức biến thành mơ hồ, giống như là ảo
ảnh, biến mất trên đỉnh thác.
Thủy Ma nguyên thư đứng trên đỉnh
vách đá, cả người bất động, cũng không lên tiếng. Đối với y mà nói,
trạng thái như vậy mới là bình thường. Đột nhiên, tựa hồ như cảm thấy gì đó, giữa hai hàng lông mày của Thủy Ma nguyên thư lóe lên một tia nộ
khí, tay áo phất một cái, lạnh giọng nói: "Ngươi cũng cút đi!"
"Ầm ầm ầm!"
Một luồng ánh sáng tím to lớn từ trong tay áo của Thủy Ma nguyên thư bay
ra. Sau khi bay ra ngoài mấy ngàn trượng, có một thân hình hơi gập lại,
khi đứng lên lại thì chính là thánh thú kỳ lân.
"Hắc hắc, giao
dịch không thành thì còn nhân nghĩa. Ở cùng nhau lâu vậy rồi, việc gì
phải tàn nhẫn thế! Nói thế nào thì cũng sinh sống trong Vô Lượng ma vực
từng ấy năm mà!"
Kỳ lân há miệng, cười quái dị.
Đối với con kỳ lân giống như là hạng vô lại này, câu trả lời của Thủy Ma nguyên thư chỉ có một chữ: "Cút!"
"Ha ha1 Đi thì đi, việc gì mà phải nóng thế, có điều thật sự là không biết phải đi đâu nữa?"
Kỳ lân thân hình co lại, lại biến thành một tráng hán mình trần, lắc lắc
đầu, há miệng cười, thân hình tung lên, cũng độn vào trong hư không.