Phương Vân cũng không nhìn
kĩ, mọi pháp khí lấy được, hắn còn chẳng thèm nhìn, nhét đại vào Thiên
địa vạn hóa chung. Mọi cường giả thượng cổ đã vào đây hết, Phương Vân
không chiếm ưu thế lớn lắm.
Không biết từ lúc nào, trong màn sương mờ mịt, có một sóng năng lượng
mạnh truyền tới, thi thoảng còn nghe thấy tiếng gào thét đấu đá.
“Ha ha ha, Tinh thần đạo quân, lại là di thuế của Tinh thần đạo quân! Ông ta quả nhiên là chết ở đây!”
“Ngũ đạo ma hoàng! Đây là cường giả thượng cổ, lại tọa hóa rồi! Tiếc là Ngũ đạo ma luân của hắn lại rơi vào tay ta! Ha ha ha!”
“Cút ra! Ám thần thiên hoàng, người muốn tranh ăn từ trong tay ta, gan phải to hơn chút nữa đi!”
Những tiếng gào quát tháo bủa tới, từng gợn sóng không ngừng lướt qua hư không.
“Bắt đầu ra tay rồi!” Bảo vật nơi đây đều là bảo vật của cường giả
thượng cổ,dẫn đến tranh giành là chuyện dễ hiểu. Một lời không hợp là
đoạt bảo sát nhân lại càng bình thường.
Bước chân Phương Vân không dừng, nhưng lại phát ra một thần niệm, cảnh giới xung quanh, sau đó tiến lên phía trước.
Phương Vân vừa thám thính động tĩnh tứ phía, vừa quan sát dải đất trung
tâm này. Lục địa này không khác những nơi khác là mấy. Cũng có núi, cây
cối. Chỉ có một thứ duy nhất không có, chính là nước.
Ở đây, mọi thứ đều cấu thành từ nguyên tổ Thổ nặng, bao gồm cả cây cối
cao chọc trời. Thứ này mà tùy tiện mà ra ngoài, tế luyện đôi chút, thì
là nguyên khí địa phẩm cấp không hề thấp. Nếu có mảnh vỡ không gian,
hoặc thời gian, lập tức sẽ là pháp khí thượng thừa phẩm cấp cực tốt.
Phương Vân đi qua, tiện tay di chuyển vài cây đặc thù do nguyên tố thổ cấu thành, trồng trong Thiên địa vạn hóa chung.
Nhưng, ngoài ra, Phương Vân cũng chú ý đến những thứ khác. Đó chính là những dấu tích chiến đấu khổng lồ.
Trên mảnh đất có mật độ hạt dầy hơn các hành tình gấp hơn mười lần này,
đầy rẫy những vết cắt do đao kiếm gây ra. Có rất nhiều cây cối nằm ngổn
ngang ở đó, hàng vạn năm chưa có ai động đến.
Hơn nữa không phải chỗ nào cũng là những pháp khí hoàn chỉnh. Ở đây, đa
phần là những tàn hài động vật lớn không rõ danh tính và tàn hài võ giả
thượng cổ cũng những mảnh vụn pháp khí.
“Cường giả Địa hồn,rất khó ngã gục. Những người này vì sao lại chết hết ở đây?”
Phương Vân chau mày, từ khi vào đây, hắn luôn suy nghĩ vấn đề này. Võ
giả cấp Địa hồn, linh hồn thông đại địa, không thể dễ dàng chết như vậy
được. Nhưng những người này đều không ai sống sót cả.
Nếu nói tàn sát lẫn nhau thì phải có một người sống. Hắn chắc chắn có
thể rời khỏi vực sâu bi thương. Nhưng thực tế, chưa nghe nói có ai rời
được khỏi đây. Hơn nữa, nếu rời khỏi đây, sao không mang theo những pháp khí này?
“Nơi này, có phần cổ quái!”
Phương Vân lẩm bẩm. Rất nhiều người chỉ nhìn thấy lợi ích trước mặt,
nhưng Phương Vân thì khác, nhìn thấy một, hắn thường nhìn thấy nhiều
hơn, kĩ hơn, xa hơn.
Đối với Phương Vân mà nói, đây đã là một thói quen, cũng là một cách bảo toàn tính mạng. Dựa vào sự mẫn tiệp này mà hắn vượt qua hết nguy hiểm
này đến nguy hiểm khác.
Hơn nữa, vừa bước chân vào đây, Phương Vân đã cảm thấy một khí tức tà
ác. Hắn đã tu luyện Tà đế quốc độ, rất mẫn cảm với khí tức này. Mà
Phương Vân luôn cảm thấy, dường như có thứ gì đó đang âm thầm theo dõi
mình, nhưng khi cảm quan kĩ thì lại không thấy gì nữa. Điều này khiến
hắn rất cảnh giác!
“Mặc kệ những điều này. Nếu đúng là có vấn đề, với năng lực của ta thì
có xuất hiện gì đi nữa, thì vẫn thừa sức chạy tháo thân!”
Phương Vân nghĩ vậy rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc này, một cảm giác dị
thường ùa tới, Phương Vân lập tức bay như tên về một hướng khác.
Đây là một đỉnh núi lớn, ngay trên đỉnh của nó là một bộ xương ngạo mạn
đang đứng nhìn. Trên người nó có khoác cẩm bào tơ tằm thiên nhiên, nhưng huyết nhục trên người đã dóc hết. Khí tức trước kia Phương Vân cảm thấy chính là của bộ xương này.
“Ồ!”
Phương Vân từ từ hạ xuống, đứng phía sau di thuế của cường giả này, một
uy áp lớn tỏa ra từ bộ xương này, không khí xung quanh đặc quánh như
nước.
“Người này … không bình thường!”
Phương Vân vừa nhìn người này, trong lòng lập tức có luận định. Suốt
đường đi, những cường giả thượng cổ Phương Vân nhìn thấy đều vừa chạm
vào đã hóa tro bụi, nhưng người này thì khác. Dù đã chết, huyết nhục đã
dóc hết, nhưng cốt lạc vẫn còn.
Thân ảnh, bá khí, tuyệt quyết của người này toát lên vẻ ngạo thị thiên
địa. Dù đã đến lúc chết, nhưng hắn vẫn giữ được phong độ và khí thế,
đứng vững không đổ. Thậm chí, mọi người trong phạm vi nhất định quanh
hắn đều cảm thấy uy áp lớn khủng khiếp!
Uy áp chỉ có trên người sống, đến từ tinh thần và ý chí, nhưng người này đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, mà vẫn ngạo cốt đàng hoàng, uy áp vẫn tồn tại. Điểm này chỉ có cường giả thượng cổ mới có.
“Người này khi còn sống chắc hắn uy danh hiển hách, thực lực e là còn mạnh hơn cả Sát Liêu kiếm tông tông chủ!”
Phương Vân thầm so sánh đưa ra phán đoán.
Cường giả như vậy, báu vật trên người chắc phải nhiều hơn những người
khác. Thậm chí đến xương cốt của hắn cũng là chất liệu luyện khí đẳng
cấp. Nhưng Phương Vân tuy có ham hố mấy thứ báu vật đi nữa thì cũng
không đến nỗi lấy báu vật của người ta rồi còn lấy nốt xương cốt của
người ta làm chất liệu luyện khí.
“Đắc tội rồi!”
Phương Vân khom mình rồi đưa tay ra nhằm vào phần bụng của hài cốt. Nội
thiên địa võ giả là ở đây. Người này nếu có báu vật gì thì cũng là ở
đây.
“Cút đi! Không muốn chết thì cút ngay!”
Một tiếng quát giận dữ, vang như sấm rền, chưa dứt lời, cả ngọn núi đã
được bao trùm một sát khí mạnh như vật chất thực. Chỉ nghe thấy tiếng
‘ào ào’ xé rách không gian, một cánh tay lớn hung hãn toàn vẩy đen mang
theo mùi tanh tóm lấy Phương Vân!
Phương Vân thấy làn gió mang mùi tanh bổ tới, đại thủ thâu la thiên địa, mắt sáng lên, xưa nay chỉ có hắn cướp của người khác, chứ chưa ai cướp
của hắn bao giờ: “Muốn sao? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không?”
Phương Vân lắc mình, xương cốt toàn thân kêu rắc rắc, kéo thắng tuốt ra
như kẻ chỉ. Đỉnh núi còn nặng hơn cả một hành tinh dưới chân, hắn chỉ
đạp một cái mà chấn động, trong chớp mắt, xung quanh Phương Vân có vô số hoan ảnh. Vô số không gian bị hắn dùng sức mạnh vô cùng kéo ra từ không gian sâu thẳm, hình thành một cánh cửa không gian lớn. Còn Phương Vân
thì như thần linh viễn cổ, ngồi bất động trong không gian đó.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, Phương Vân vừa mới tế xuất cánh cửa không
gian, thì đại thủ hung hãn khổng lồ này lại đập vào cánh cửa không gian
của Phương Vân với thế lôi đình.
Dưới chân Phương Vân, đỉnh núi cấu thành từ nguyên tố thổ còn có mật độ
cao hơn các hành tinh gấp mười lần chợt sụp xuống. Xung quanh hắn, cánh
cửa không gian lấp lánh, trùng trùng điệp điệp, bị cánh tay khổng lồ này xé tan hủy diệt với tốc độ không thể lường được.
Cường giả cấp Địa hồn, uy lực lớn đến mức dường như một tòa thành trì
cũng có thể dễ dàng đập thành mảnh vụn. Đoạn tầng xung quanh Phương Vân
trong chốc lát đã bị hủy thành hàng nghìn vạn mảnh. Với tốc độ này,
Phương Vân sẽ bị xé thành trăm mảnh giống như một tờ giấy!
Thế mà ngoài dự tính, Phương Vân ngồi xếp bằng trong hư không, bất động, giống như không nhìn thấy đại thủ kia, tinh thần hắn vẫn ung dung như
không.
“Muốn cướp của ta ư, ngươi … vẫn … còn … kém … xa … lắm!”
Thần sắc của Phương Vân hết sức bình tĩnh, hắn nói rành rọt từng chữ,
vang như tiếng chuông, vang khắp tứ phương. Cùng lúc đó, một bên của
cánh cửa không gian, không gian vị diện vô cùng vô tận tụ lại quanh
Phương Vân.
Cường giả thượng cổ này chỉ mới xé rách không gian thành hàng nghìn vạn
mảnh, thân hình Phương Vân lại tụ được đoạn tầng không gian gấp bội.
Những đoạn tầng không gian này lại được hợp lại nhanh hơn cả tốc độ hủy
diệt. Hơn nữa những đoạn tầng không gian này đều tăng tốc nhờ không gian tắc của Phương Vân, và vô cùng kiên cố.
“Cái gì!!!?” Cường giả ẩn mình trong hư không sâu thẳm, chiêu thức dùng mãi, năng lượng không ngừng hao hụt, nhưng phát hiện ra độ dầy của cánh cửa không gian xung quanh Phương Vân, chỉ có tăng mà không có giảm,
nhất thời thất kinh. Với kiến thức của hắn, thời thượng cổ đã gặp nhiều
cường giả, cũng chưa từng thấy thứ nào khó hiểu thế này.
Hắn dùng hết một chiêu, hậu bối đối diện có cảnh giới không bằng hắn này lại vẫn ngồi bất động trong hư không, không hề tổn thất gì. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn không thể nói là không phong phú, từng giao thủ với
nhiều cường giả thượng cổ bất phàm, nhưng tình hình thế này chưa gặp bao giờ. Dù là cường giả có thực lực mạnh hơn hắn, cũng không thể nào bất
động như thế này mà tiếp chiêu hắn được.
“Báu vật thiên hạ, chỉ có người có đức mới có được, xem ra, ngươi vô đức rồi!”
Đồng tử của Phương Vân phản chiếu rõ ràng thân ảnh của đối phương, cũng
cảm nhận rõ biến hóa chưởng thế của đối phương. Khi cường giả thượng cổ
dùng sắp hết chiêu thức này, Phương Vân cuối cùng đã ra tay, cơ thể thần bí của đại thủ cuối cùng bị hắn thuận thế hút vào Thiên địa vạn hóa
chung.
Hư không rung chuyển, cánh cửa không gian khổng lồ chấn động, sau đó
sóng không gian vô cùng bủa tới như triều cường. Những gợn sóng này chưa dứt thì thân hình Phương Vân chợt biến mất.
“Không hay rồi!” Trong hư không chợt có tiếng hô thất kinh, rồi tiếp đó là một tiếng nổ lớn, chỉ thấy trong hư không có một trường kích bằng
đồng lớn xẹt qua. Một tiếng thét thảm vang lên, hai khí tức lớn nhanh
chóng bị tách ra.
Quang mang lóe lên, thân hình Phương Vân lại xuất hiện trong hư không,
hắn khoác chiến giáp hải thân, tay mang ma thần chi kích, ngạo mạn đứng
trong hư không, thần sắc lạnh lùng.
Bên cạnh hắn, một cánh tay từ hư không rơi xuống đất, máu không ngừng phun ra …