Hoàng Tử Vịt

Chương 26: Chuyến Đi Xuyên Không




###
Một ngày, khi cả nhóm đang tiếp tục hành trình tìm kiếm manh mối để phá bỏ lời nguyền cho Edward, họ vô tình bước vào một khu rừng rậm rạp. Những cây cổ thụ cao ngất trời che khuất ánh sáng mặt trời, tạo nên một không gian âm u và bí ẩn. Bất chợt, họ thấy một lối đi nhỏ dẫn vào một ngôi đền cổ.
Lily tò mò: “Chúng ta thử vào đó xem sao. Có thể sẽ tìm thấy manh mối gì đó.”
Thomas đồng ý, nhưng với vẻ thận trọng: “Cẩn thận nhé, đây là nơi lạ lẫm.”
Họ tiến vào ngôi đền và khám phá những bức tranh trên tường mô tả về một phép thuật thời gian cổ xưa. Edward chạm vào một bức tranh, và đột nhiên cả nhóm bị cuốn vào một cơn lốc xoáy ánh sáng. Khi mở mắt ra, họ thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn khác biệt - một thời đại cổ xưa.
Thomas ngạc nhiên nhìn quanh: “Chuyện gì vừa xảy ra? Chúng ta đang ở đâu đây?”
Một người đàn ông mặc trang phục cổ đại tiến lại gần, trông có vẻ là người cai quản vùng đất này. Ông ta nhìn nhóm người lạ mặt với vẻ tò mò nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Người đàn ông hỏi: “Các người là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Edward nhanh chóng nghĩ ra một câu chuyện: “Chúng tôi là những người du hành thời gian, đến đây để tìm hiểu về lịch sử của các vùng đất.”
Người đàn ông gật đầu, có vẻ tạm hài lòng với lời giải thích của Edward. Ông ta giới thiệu mình là Marcus, người cai quản thời đại này, và mời họ đến thăm cung điện của ông.
Trong cung điện, Marcus tiết lộ rằng thời đại này rất yêu thích ca hát và biểu diễn. “Chúng tôi thường tổ chức các buổi biểu diễn karaoke và mời những nghệ sĩ từ khắp nơi đến biểu diễn.”
Lily thì thầm với Thomas: “Có vẻ như chúng ta đã rơi vào một thời đại của những người mê hát karaoke.”
Marcus nhìn thấy sự tò mò trong mắt họ và mời cả nhóm tham gia một buổi biểu diễn tối nay. “Các bạn sẽ được trải nghiệm một trong những sự kiện đặc biệt nhất của chúng tôi.”
Tối đó, cung điện tràn ngập ánh đèn và âm nhạc. Những nghệ sĩ mặc trang phục lộng lẫy biểu diễn những bài hát truyền thống lẫn hiện đại. Edward, với tính cách hào hoa của mình, quyết định tham gia biểu diễn. Anh bước lên sân khấu, nắm lấy micro và bắt đầu hát một bài hát vui tươi.
Thomas và Lily không thể nhịn cười khi thấy Edward thể hiện nhiệt tình trên sân khấu. Thomas thậm chí còn hét lớn: “Edward, cậu giỏi hơn mình tưởng đấy!”
Sau phần biểu diễn, cả nhóm nhận được sự cổ vũ nhiệt liệt từ khán giả. Marcus bước lên và khen ngợi: “Các bạn thật tài năng! Các bạn có muốn thử một trò chơi thời gian của chúng tôi không?”
Trò chơi mà Marcus nhắc đến là một thử thách vượt qua những chướng ngại vật trong thời gian giới hạn. Cả nhóm đồng ý tham gia, vì họ tin rằng đây có thể là cách để họ tìm được manh mối để trở về thời đại của mình.
Trò chơi bắt đầu với những thử thách tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp. Họ phải leo lên những bức tường cao, vượt qua những cạm bẫy và giải mã những câu đố khó nhằn. Bruno, với sức mạnh của mình, giúp cả nhóm vượt qua những thử thách về thể lực, trong khi Lily và Thomas dùng trí thông minh để giải quyết các câu đố.
Trong suốt quá trình, Edward không ngừng cà khịa Thomas về sự vụng về của anh mỗi khi gặp khó khăn. “Thomas, cậu chắc chắn không phải là người giỏi vượt chướng ngại vật đâu.”
Thomas phản bác: “Cậu thì giỏi lắm đấy, Edward. Ít nhất mình không bị vướng vào lưới như cậu.”
Sau một thời gian dài vật lộn, cả nhóm cuối cùng cũng đến được phần cuối của trò chơi - một căn phòng chứa đầy những cổ vật và sách cổ. Trong số những cổ vật đó, họ tìm thấy một cuốn sách về phép thuật thời gian. Lily mở sách ra và đọc to: “Đây chính là manh mối để chúng ta trở về. Chúng ta cần thực hiện một nghi lễ đặc biệt.”
Cuốn sách hướng dẫn họ cách tạo ra một cơn lốc thời gian để trở về hiện tại. Marcus giúp đỡ họ chuẩn bị các nguyên liệu và tiến hành nghi lễ. Cơn lốc xoáy ánh sáng xuất hiện, cuốn cả nhóm trở lại ngôi đền cổ mà họ đã bắt đầu cuộc hành trình.
Khi họ mở mắt ra, mọi thứ trở lại bình thường. Edward nhìn quanh, cảm thấy nhẹ nhõm: “Chúng ta đã trở lại. Cuối cùng thì mọi thứ cũng ổn.”
Thomas thở phào: “Đúng vậy, nhưng mình sẽ không bao giờ quên những gì đã trải qua. Một chuyến đi đầy bất ngờ.”
Lily nhìn Edward và Thomas, mỉm cười: “Hành trình này đã dạy chúng ta rất nhiều. Mình tin rằng chúng ta có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào phía trước.”
Bruno đồng ý: “Chúng ta là một đội mạnh, không gì có thể chia rẽ chúng ta.”
Cả nhóm tiếp tục hành trình với niềm tin và hy vọng mới, biết rằng dù có khó khăn đến đâu, họ vẫn luôn có nhau và sẽ vượt qua mọi thử thách. Họ đã học được rằng tình bạn, lòng dũng cảm và sự đoàn kết là chìa khóa để vượt qua mọi khó khăn, và điều đó sẽ luôn dẫn họ đến những thành công trong tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.