Hoa Quỳnh thông minh nhanh trí, mời vừa quay lại liền nghe thấy lời này của Bách Lí Thu Thủy, trong đầu nàng lập tức hiểu rõ, nàng hành lễ với Bách Lí Y Nhân, vẻ mặt đau khổ nói: "Đúng là như vậy, đại tiểu thư, người nói xem chuyện này đúng thật là kì quái, trong Bảo Khoáng viện có nô tỳ dậy rất sớm, nhưng thứ này bị đem vào viện lúc nào, nô tỳ cũng không có biết."
"Nếu đại tiểu thư biết thứ này do ai ném vô, xin người nhất định phải ra mặt giúp tiểu thư chúng ta, tiểu thư của ta tính tình hiền lành, chịu ủy khuất cũng sẽ như yêu một người vì người đó mà chịu đựng!"
Mí mắt Bách Lí Y Nhân khẽ chớp một cái, tiểu hồ mị tử này là bị người ta khinh thường sao, nhìn nàng ta lại không ra ý này.
Bách Lí Y Nhân hơi cau mày, mắt chớp chớp một cái, bộ dạng giống như vừa mới nhớ ra cái gì đó, nàng liền hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói hạ thấp, thần thần bí bí nói: "Đúng rồi, trước khi ta đưa mứt hoa quả đến đây, lúc đang đi trên đường thấy ai đó rất giống với tứ đệ đệ. Trong tay giống như... mang theo cái gì đó màu trắng, có phải là..."
Thấy ánh mắt nàng chuyển hướng nhìn mình, Bách Lí Thu Thủy liền nói: "Đại tỷ tỷ, không phải là Văn Tư làm. Đệ ấy là người như thế nào, đại tỷ tỷ cũng không phải không biết, huống chi đại tỷ tỷ cũng không nhìn thấy kĩ, nói không chừng chỉ là nhầm lẫn thôi."
"Cũng thật là, chắc là do ta nhìn nhầm rồi." Ánh sáng trong đôi mắt Bách Lí Y Nhân hơi trầm xuống, sau đó lại cười vô hại nói, "Nhị ca có mặt ở đây sao, lúc nãy ta tỉnh dậy cũng định đi đến đây một chuyến để ngắm hoa mai, để ta lấy mứt hoa quả cho nhị thẩm với nhị ca, để nhị ca mang về."
Hoàng Phủ Dực Thần cũng không khách khí mà trực tiếp duỗi tay ra nhận mứt hoa quả, "Đa tạ muội, các ngươi cứ nói chuyện với nhau, ta đi nơi khác chơi."
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Dực Thần liền cầm lên một miếng mứt rồi bỏ vào trong miệng, bộ dáng tiêu dao tự tại thong thả đi ra ngoài.
"Đại tỷ tỷ có muốn vào phòng uống một ly trà không?" Bách Lí Thu Thủy cười hỏi.
Bách Lí Y Nhân từ chối, trên mặt chỉ có ý cười thân thiết trông rất tự nhiên, giống như là từ trước đến nay chưa từng chán ghét ai bao giờ, "Không được, mứt hoa quả này ta còn phải đem cho đại ca nữa, đại ca rất kén ăn, cũng chỉ thích mứt hoa quả do ta làm, ta còn phải nhanh đi đưa cho huynh ấy."
"Nếu là như vậy, đại tỷ tỷ đi thong thả, ta không tiễn." Bách Lí Thu Thủy mỉm cười, đôi mắt nhìn theo bóng dáng của Bách Lí Y Nhân đang đi ra ngoài, đáy mắt nhanh chóng ngưng lại một lớp băng lạnh.
Bách Lí Y Nhân đến đây, sợ rằng không chỉ đơn giản là để đem tặng cho nàng mứt hoa quả như vậy, đây là việc nhỏ, với thân phận của nàng ta mà nói, có thể tùy tiện phân phó một nha hoàn nào đó tới đưa cũng được. Lần này nàng tới đây, vừa rồi còn nói ra, giống như là cố tình đến đây để nói cho nàng biết, nàng ta cũng nhìn thấy người mang cẩu thi ném vào viện là Bách Lí Văn Tư, cũng có thể là...
Là đến để xác nhận, nàng có biết hay không, người làm ra chuyện này chính là Bách Lí Văn Tư.
Tuy rằng nàng không thể biết được mọi việc từ đầu cho đến cuối rốt cuộc là muốn cái gì, nhưng trực giác của nàng lại mách bảo nàng, trước mắt dường như có một cái hố sâu nguy hiểm nhưng không thể nhìn thấy đang đợi mình rơi xuống...
Bách Lí Thu Thủy sai người đem cẩu thi đến nơi hẻo lánh thiêu xong với rời khỏi Bảo Khoáng viện, đi về phía viện của lão phu nhân để thỉnh an, sau khi đã đến Hân Vinh viện, mọi chuyện vẫn như thường ngày, bồi lão phu nhân hai ly trà, hàn huyên đôi câu xong mới tạm biệt lão phu nhân.
Ra khỏi Hân Vinh viện, vừa đi được mấy bước, nàng liền nghe thấy giọng của nữ tử ở sau lưng đang gọi mình, Bách Lí Thu Thủy dừng bước, vừa mới xoay người liền thấy người đang ở đằng sau, người kia nắm chặt cái khăn, vẻ mặt có hơi do dự, người này chính là mẫu thân của Bách Lí Văn Tư, thất di nương.
"Thất di nương cũng đến đây để thỉnh an lão phu nhân sao?" Bách Lí Thu Thủy mỉm cười gật đầu với nàng.
"Không phải, ta là cố ý chờ ở đây, chờ tam tiểu thư." Thất di nương cười có chút không tự nhiên, trên mặt còn mang theo chút khẩn trương, ngón tay siết chặt cái khăn trong tay mình hơn, trên mặt nàng có vẻ sợ sệt, "Ta biết tam tiểu thư mỗi ngày đều đến thỉnh an lão phu nhân, cho nên mới chờ ở đây từ sớm."
Đầu tiên là Bách Lí Văn Tư vừa ném cẩu thi vào viện liền tháo chạy, sau đó Bách Lí Y Nhân ám chỉ cho nàng biết, bây giờ lại là thất di nương, nhưng thật ra nàng muốn xem xem, trong hồ hô của mấy người này rốt cuộc có bán thuốc gì. Bách Lí Thu Thủy nhìn nàng ta, "Thất di nương tìm ta gấp như thế làm gì? Có việc gì gấp, mới sáng sớm mà một hai phải chờ ta ở chỗ này?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Bách Lí Thu Thủy âm thầm quan sát đánh giá bốn phía một chút, bên ngoài Hân Vinh viện, có vài nha hoàn đang quét đường, người nào người nấy cũng vùi đầu vào làm việc, thỉnh thoảng tò mò lại ngẩng đầu nhìn sang bên này.
"Ta... Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy, ta là tới thay Văn Tư xin lỗi những hành động không phải của hắn." Trong ý cười trên mặt của thất di nương rõ ràng có mang theo ba phần cười lấy lòng cầu tha, "Văn Tư tuy rằng... So với người bình thường có chút khác nhau, nhưng hắn lại làm phiền tam tiểu thư, ta..."
Bách Lí Thu Thủy cười nhạt, "Không phải ta đã nói rồi sao, thất di nương không cần phải bận tâm, tứ đệ tâm tính đơn thuần, ngẫu nhiên làm ra chút chuyện kinh động đến người khác, ý của đệ ấy cũng không nhất định là người có ác ý với ta. Chỉ là trong lúc tỷ đệ đang đùa giỡn mà ăn một cái tát, loại việc nhỏ nhặt này thật sự không đáng để thất di nương canh cánh trong lòng như thế."
"Không, không phải..."
"Thất di nương." Bách Lí Thu Thủy hơi cao giọng, "Người thật ra không cần phải lo lắng quá nhiều, mặc kệ Văn Tư có làm cái gì, ta nhất định sẽ không so đo với đệ ấy."
Thất di nương ngẩng đầu lên, đáy mặt chất đầy vẻ áy náy, lại nghe câu sau của nàng, cả người đột nhiên kích động hơn hẳn, "Không, không chỉ là vì chuyện Văn Tư đánh tam tiểu thư, mà còn có chuyện sáng hôm nay... Buổi sáng hôm nay người ném cẩu thi vào trong cửa viện của tam tiểu thư, cũng chính là do Văn Tư làm!"
Thanh âm của thất di nương đột nhiên cao lên, đám nha hoàn quét tước ở bên ngoài Hân Vinh viện cũng nghe rõ rành mạch, không hẹn mà gặp ánh mắt hồ nghi của nhau đang hướng về phía hai người bên kia, lại vội vã nén lại lòng hiếu kì xuống mà đem tầm mắt chuyển đi nơi khác, bộ dạng giống như không biết gì cả.
"Tam tiểu thư, xin người đại nhân đại lượng, xin ngài ngàn vạn lần đừng nổi giận, ngàn vạn lần xin người đừng chấp nhặt với Văn Tư! Hắn là kẻ ngốc, hắn làm lúc nào có khi ngay cả bản thân hắn cũng không biết! Tam tiểu thư nếu có tức giận, người có thể đánh có thể mắng ta, ngàn vạn lần xin đừng ghi hận lên người hắn!"
Thất di nương tâm tình kích động, tay lấy ra hai cái khăn lụa, cố gắng đặt vào trong tay Bách Lí Thu Thủy, "Tam tiểu thư, ta không có thứ gì tốt có thể cho người để làm lễ nhận lỗi, đây là khăn lụa do chính tay ta thêu, người tạm thời nhận lấy nó..."
Nàng dùng sức nhét khăn vào, rồi lại kéo tay Bách Lí Thu Thủy, nhưng thất di nương lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Người trước mắt nàng, căn bản là không có ý muốn nhận khăn lụa, từ đầu đến cuối bàn tay ở bên hông vẫn rũ xuống như cũ, tư thế dường như không có chút thay đổi nào. Nàng theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng lộp bộp vang lên những dự cảm bất an, trước mắt ánh của Bách Lí Thu Thủy, nàng thấy ánh mắt lạnh nhạt đang nhìn nàng, khóe môi tựa hồ vẫn còn lưu lại ý cười châm chọc nhàn nhạt.
"Tam... Tam tiểu thư..."
Bị ánh mắt kia của nàng nhìn chằm chằm, thất di nương nhất thời không biết cơn rét lạnh sau lưng nàng từ đâu mà đến, giống như bị ánh mắt lạnh lùng kia của nàng nhìn xuyên thấu thân thể.
Cuối cùng Bách Lí Thu Thủy cũng mở miệng nói, lời nói kia mang ý cười như có như không, lộ ra hàn ý không thể miêu tả bằng lời, "Sao ta nghe lời này của thất di nương, giống như là ta mới là người cố tình gây khó dễ với mẹ con các người? Nếu ta nhớ không lầm, lúc nãy ta có nói mặc kệ Văn Tư có làm cái gì đi chăng nữa, ta nhất định sẽ không so đo với đệ ấy, cũng coi như tha thứ cho đệ ấy."
"Nhưng thất di nương lại gào lên như vậy, lại giống như ta là người nhìn chằm chằm tứ đệ mãi không buông. Thất di nương nói như vậy, chẳng lẽ không sợ người khác hiểu lầm sao? Thoạt nhìn thất di nương giống như rất sợ ta sẽ tức giận, nhưng người gây ta ầm ĩ lớn như vậy lại không sợ làm ta mất hết mặt mũi sao?"
"Văn Tư làm ra chuyện hồ đồ, đó là do tứ đệ không biết cái gì, vậy chẳng lẽ thất di nương cũng là người như hắn, không hiểu gì hết sao?" Bách Lí Thu Thủy hơi nâng khóe môi lên, "Nhưng nhìn những ngày thường kia, thất di nương cũng rất giống người bình thường mà."
Nàng nói nhiều thêm một câu, sắc mặt thất di nương cũng trắng thêm một phần, đối mặt với thân hình gầy gò của tam tiểu thư trẻ tuổi, nàng lại cảm thấy có loại cảm giác áp lực rất lớn làm nàng nói không nên lời, nàng đối mặt với nàng ta lại có thể cảm nhận được khí thế trên người nàng ta đang ép mình xuống thế hạ phong, dù chỉ có một cơ hội để nàng thở phào cũng không có, nàng chẳng khác gì cái tượng đất, chỉ có thể yên lặng đứng tại chỗ, nhịp tim bấn loạn như điên đập mạnh từng hồi...
"Khăn này, thất di nương vẫn là nên cầm về đi, việc thay Văn Tư nhận lỗi, cũng không cần phải làm lại lần thứ hai." Bách Lí Thu Thủy nhìn thất di nương chăm chú một lát rồi mới mở miệng, lãnh đạm nói ra vài câu này xong liền bỏ lại đằng sau là thất di nương đang im lặng, nàng lập tức đi về phía trước."
"Tiểu thư, thất di nương này không lẽ là hóa điên không thành?" Mi tâm Hoa Quỳnh nhíu chặt, nhỏ giọng nói thầm, "Nô tỳ vừa nãy thấy nàng ta như vậy, quả thực khiến nô tỳ hoảng sợ, ngày thường thấy thất di nương cũng không phải người điên khùng gì, hôm nay tại sao lại bất thường như vậy?"
"Mọi việc đều có nguyên nhân của nó." Ấn đường Bách Lí Thu Thủy hơi nâng lên, bất luận thế nào, mấy ngày gần đây nàng làm việc phải cảnh giác một chút, cẩn thận một chút mới là tốt, không nên để người khác lợi dụng sơ hở. Về phần cái khác, nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, án binh bất động, với tính tình của đối phương nhất định sẽ không chịu được...
Quay về Bảo Khoáng viện, thời gian nhanh chóng đến giữa trưa, tiểu nha hoàn bên người Bách Lí Y Nhân đi đến Bảo Khoáng viện, mặt cười hì hì, thấy Bách Lí Thu Thủy liền hành lễ xong mới nói: "Đại tiểu thư sai nô tỳ đến đây báo trước cho tam tiểu thư một tiếng, thời gian qua giữa trưa, mời người đi đến hậu hoa viên bên trong đình."
"Đại tỷ tỷ mời ta đến hậu hoa viên có việc gì không?" Bách Lí Thu Thủy hỏi.
"Để nô tỳ nhớ lại." Tiểu nha hoàn kia đưa tay lên hạ thấp đầu xuống, cười tủm tỉm nói, "Đại tiểu thư cảm thấy hai ngày nay hậu viện hoa mai nở rất đẹp, tính hẹn các vị tiểu thư đi cùng nhau, đến hậu viện ngắm mai, bây giờ còn đang chuẩn bị rượu trái cây ở hậu viện. Tam tiểu thư nhất định phải đi nha, không thể đại điểu thư mất hứng a!"
"Ta biết rồi." Bách Lí Thu Thủy hơi trầm ngâm, rồi lại nhanh chóng mở miệng cười nói, "Lúc về nhớ thay ta truyền lời cho đại tỷ tỷ, bảo ta nhất định sẽ đi."
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️