- Bạch Ngọc Nhân Sâm này là sâm vương, có được sâm linh một vạn tám
ngàn năm, sau khi ăn vào có thể tẩy trừ dơ bẩn, tăng lên phẩm cấp linh
căn, còn diên thọ ba trăm năm!
Mỹ nữ cao gầy êm ái giải thích, thanh âm thanh thúy như chim hoàng ảnh, vừa ngọt lại mỹ!
Không hổ là đại tộc lưu truyền mười mấy vạn năm, thế nhưng có thể bỏ ra tâm huyết muôn đời chỉ vì vun trồng một gốc linh dược!
Phải biết rằng người vun trồng tuyệt đối không khả năng hưởng thụ được thành quả, hoàn toàn chỉ phục vụ cho hậu nhân đời sau, nhưng không phải chỉ
một đời hai đời, cho dù là lão tổ Thích Biến cảnh cũng chỉ sống được
ngàn năm, một vạn tám ngàn năm ít nhất phải kéo dài mười tám đời!
Ân, mười tám đời tổ tông của Hoa gia…
Nhưng đồ chơi này Lâm Lạc lại không hề xem trọng.
Bởi vì công hiệu của nó xung đột với quả bàn đào!
Loại thần phận tục mệnh duyên niên xưa nay đều có dược tính tương xung, Tô
Mỵ cùng Lăng Kinh Hồng bởi vì đã sớm ăn qua quả bàn đào, Lâm Lạc từ
trong U Ám sâm lâm mang về quả bàn đào chính tông cũng chỉ đem thọ
nguyên bù đắp, khiến các nàng tăng lên một ngàn năm trăm năm tuổi thọ,
mà không phải chồng lên một ngàn tám trăm năm!
Hắn có thể tự do
ra vào U Ám sâm lâm, đại khái có thể chờ sau khi vị thần thụ bàn đào kia lại kết xuất trái cây thì tiếp tục dùng Không Linh Thạch Nhũ trao đổi
với nó.
Càng tới cấp bậc lão tổ càng quan tâm thọ nguyên, bọn họ
cao cao tại thượng, hưởng thụ khoái cảm quyền lực, làm gì chịu vùi thân
tấc đất? Tựa như người làm hoàng đế đều mơ tưởng cầu trường sinh, ăn bậy đan dược, kết quả khiến mình đoản mệnh.
Cho dù là ở trong mắt Tô Nghiễm Khai, Bạch Ngọc Nhân Sâm cũng vô cùng trân quý, thậm chí còn
trân quý hơn cả linh khí, đây chính là sinh mạng! Hoa gia xuất ra bảo
vật như vậy, quả thật không phải là qua loa qua mặt Lâm Lạc, thậm chí
còn hết lòng tới quá mức!
Nhưng gặp phải quái thai như Lâm Lạc,
Bạch Ngọc Nhân Sâm chỉ đáng giá hơn nhân sâm bình thường một chút, có
cảm giác ăn vào thì vô vị, bỏ qua thì đáng tiếc.
Nhưng hắn đột nhiên chợt tỉnh ngộ lại, nói:
- Làm sao ngươi biết điều này?
Đây có thể được xem là bí ẩn của Hoa gia, không phải tỳ nữ như các nàng có thể biết tới.
- Hì hì, Lâm thiếu, Vũ Hương tỷ là thiên chi kiều nữ của Hoa gia, chẳng
những thiên tư tuyệt đỉnh, hơn nữa còn tinh thông cầm kỳ thi họa!
Một mỹ nữ khác liền trả lời, dáng người thật sự có thể so sánh được với Tô Mỵ.
- Các ngươi không phải thị nữ?
Lâm Lạc thoáng lặng người, bốn mỹ nữ chỉ có tu vi Minh Dương cảnh, vì vậy hắn cũng không để ý tới thân phận của các nàng.
- Chúng ta đều là tộc nhân Hoa gia, nhưng từ giờ trở đi, chúng ta đều là thị nữ của Lâm thiếu!
Bốn mỹ nữ đều nửa quỳ bên chân Lâm Lạc, dùng ánh mắt mông lung ngẩng đầu
nhìn hắn, đôi môi mọng khẽ hé ra, bộ dáng thẹn thùng mặc cho quân ngắt
lấy.
Lâm Lạc đã hiểu được, Hoa gia không chỉ cầu hòa, còn muốn mượn sức hắn.
Cũng phải, bởi vì đủ loại hiểu lầm, hình ảnh Lâm Lạc trong mắt người khác là một kẻ vô cùng háo sắc, từ xa xôi chạy tới Lạc Thủy quốc bởi vì muốn
cưỡng đoạt một phụ nhân đã có trượng phu! Nếu Lâm Lạc đã thích mỹ nữ,
vậy đưa lên mỹ nữ!
Hiện tại cao thủ Thích Biến cảnh đã rất ít, mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thì nhiều vô số! Cho dù trong trăm vạn
người chỉ có một tuyệt thế mỹ nữ, nhưng Lạc Thủy quốc lại có bao nhiêu
người?
Nói một ngàn ức còn là ít, trong trăm vạn chọn một vậy
cũng phải có mười vạn người, đều nhanh theo kịp số lượng võ giả Thanh
Huyền cảnh.
Cho dù Lâm Lạc háo sắc bao nhiêu, một ngày ngủ mười
người, cũng cần ngủ tới ba mươi năm. Có nhiều thời gian như vậy, cũng đủ cho tân một đời mỹ nữ trưởng thành! Bởi vậy dùng mỹ nữ mua lòng Lâm Lạc tuyệt đối là tiết kiệm nhất, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất!
Đương nhiên, Hoa gia còn chưa tới mức đưa lên mỹ nữ chỉ có dung mạo, bốn nữ
tử này tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng chỉ mới mười mấy tuổi, hai
thứ này kết hợp đã cho thấy được sự “trân quý” của các nàng.
Nếu
đôi bên phụ mẫu đều là võ giả cảnh giới thật cao, như vậy sinh ra hài tử cũng có thể lấy được thành tựu nổi bật. Đây cũng giống như huyết mạch
của mãnh thú, mặc dù nhân loại còn chưa rõ ràng như vậy, nhưng quả thật
có quan hệ rất lớn.
Cho dù trong đại tộc như Hoa gia, bốn nữ tử
tiềm lực thật lớn kia đều là của cải trân quý, càng khỏi nói mỗi người
đều xinh đẹp như hoa.
- Lâm thiếu, đêm đã khuya, dung thiếp thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi đi!
Bốn nữ tử đều thẹn thùng, Lâm Lạc cũng không chút hoài nghi các nàng đều là xử nữ, vẻ thẹn thùng kia cũng không hề có chút vẻ diễn kịch nào.
Với tâm tư của bốn nàng mà nói có thể trở thành thị thiếp của một cường giả Linh cảnh cũng đủ cho các nàng cảm thấy kiêu ngạo cùng hài lòng, dù sao đây là thế giới mà nam quyền tối thượng, chỉ có rất ít nữ tính kiệt
xuất mới có thể đứng trên đỉnh quyền lực.
Lâm Lạc cảm thấy nhức đầu, xem ra hình tượng háo sắc của hắn đã xâm nhập lòng người, làm thế nào cũng không rửa sạch!
Không cần nói đâu xa, chỉ là hắn đem cả hai dì cháu Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ cưới về thì hình ảnh háo sắc bại hoại xem như sẽ dán trên mặt hắn cả
đời.
Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, chuyện nam nữ tuy dục
tiên dục tử, nhưng phải nhìn là làm với ai, cùng Lăng Kinh Hồng và Tô Mỵ ân ái thì thể xác lẫn tinh thần đều được thỏa mãn vô cùng, mà cùng Trữ
Kiều Nguyệt triền miên lại không hề có cảm giác nước sữa hòa nhau.
Đó là bởi vì hắn không yêu Trữ
Kiều Nguyệt, chẳng qua bởi vì giữa hai người từng có quan hệ, còn có một “nhi đồng” ràng buộc, làm cho Lâm Lạc phải chấp nhận thân phận thị
thiếp của nàng.
Làm một gã võ giả, Lâm Lạc có năng lực tự chủ rất dễ điều khiển, trên thân thể vui sướng cũng không thể khống chế lý trí
của hắn, hắn càng ưa thích cảm giác dung hợp tuyệt vời khi ân ái cùng Tô Mỵ và Lăng Kinh Hồng.
Nhìn bốn mỹ nữ đang xấu hổ chờ mong nhìn hắn, Lâm Lạc hiện lên vẻ tươi cười, tùy tay đem hộp ngọc đưa qua:
- Gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm này, các ngươi phân ra đi!
Thân nhân Lâm gia đều ăn hàng cao cấp như quả bàn đào, thứ đồ chơi này Lâm Lạc thực sự không để vào trong mắt.
Nhưng hắn không để trong mắt cũng không có nghĩa là người khác cũng như thế,
bốn mỹ nữ đều vừa mừng vừa sợ, thật không dám tin, mỹ nữ cao gầy Hoa Vũ
Hương nói:
- Lâm thiếu, vật quý trọng như vậy chúng thiếp thân thật không dám nhận, chỉ cầu có thể hầu hạ đại nhân đã thấy thỏa mãn!
- Bảo các ngươi ăn thì ăn, ngay lời của ta không nghe còn làm thị nữ cái gì!
Lâm Lạc không kiên nhẫn nói.
Bốn người Hoa Vũ Hương lúc này mới khẳng định Lâm Lạc không phải trêu chọc
các nàng, đều chợt nảy sinh cảm kích. Đây chính là linh dược trân bảo mà ngay cả Linh cảnh lão tổ cũng xem trọng, nhưng Lâm Lạc lại không chút
cau mày đưa cho các nàng!
Tuy rằng bên ngoài đều đồn đãi vị này háo sắc thành tánh, nhưng theo các nàng xem ra, rõ ràng là người đa tình!