Học Ngoan

Chương 92:




"Anh Tây vẫn chưa dậy..."
Lúc Lâm Thiên Tây mở mắt ra thì trời đã sáng, rèm cửa sổ kéo kín mít che đi ánh nắng, bên tai có tiếng nói rất nhỏ, trong một chốc cậu chợt thấy mơ mơ màng màng, không rõ mình đang ở đâu.
"Còn đang ngủ... Dạ... Em không gọi anh ấy đâu." Là tiếng của Cố Dương.
Lâm Thiên Tây đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó ngồi dậy ngó chiếc giường mình đang nằm.
Đây là phòng của Tôn Thành.
Cậu vén chăn lên nhìn người mình, áo lông đã cởi, quần dài thì không, cứ vậy mà ngủ.
Cố Dương ở bên ngoài vẫn đang nhỏ tiếng nói chuyện, cậu giẫm chân xuống đất, cảm thấy mắt cá chân hơi đau bèn kéo ống quần phải lên nhìn thử, nơi đó được quấn băng gạc dày cộm, bên trong kẹp thêm hai miếng nẹp gỗ để cố định xương, cậu cẩn thận bước khập khiễng đến cửa rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cố Dương đang cầm điện thoại nói chuyện: "Để em đi xem xem..." Cúp máy xong, cậu nhóc vừa xoay người đã trông thấy cậu: "Anh Tây! Anh dậy rồi!"
"Ừm." Giọng Lâm Thiên Tây khàn khàn, vừa dứt lời, cậu ho khan một tiếng.
Cố Dương đi tới đỡ cậu: "Anh còn nhớ hôm qua anh tới đây thế nào không? Chưa ăn gì đã ngủ rồi."
Lâm Thiên Tây vòng tay qua vai cậu nhóc, bước chậm rãi đến phòng tắm rửa mặt: "Nhớ mà."
Hôm qua Lâm Thiên Tây trở về rất muộn, Cố Dương xuống lầu đỡ cậu lên cùng với Tôn Thành, sau đó cậu choáng váng rồi thiếp đi, không nhớ mình đã ngủ như thế nào, dù sao thì tối qua cậu cũng chóng mặt suốt, bấy giờ ngủ một giấc dậy mới có cảm giác tỉnh táo trở lại.
Trên bồn rửa tay đã được chuẩn bị sẵn kem đánh răng và bàn chải, còn có cả một chiếc khăn lông hoạ tiết ca-rô, là khăn mặt của Tôn Thành.
Lâm Thiên Tây nhìn ra phía ngoài: "Anh của nhóc đâu?"
Cố Dương đã vào trong bếp: "Đi đổ xăng cho moto của anh Vương Tiếu rồi ạ, anh ấy bảo được mượn thêm hai ngày nữa, em vừa mới gọi nói với anh ấy là anh chưa dậy thì anh dậy luôn rồi."
Lâm Thiên Tây "Ồ" một tiếng, cậu suy nghĩ chốc lát rồi hỏi tiếp: "Tối qua anh của nhóc ngủ thế nào vậy?"
Ban sáng cậu có cảm giác như chỉ có một mình mình nằm trên giường.
Cố Dương nói: "Ngủ trên sàn ạ."
1
"Mùa đông mà ngủ trên sàn?" Lâm Thiên Tây nghe vậy thì cau mày.
"Anh em không muốn chen chúc với em, giường anh ấy cũng không lớn, chân anh như vậy, anh ấy sợ đè trúng anh." Cố Dương vừa nói vừa ló đầu nhìn cậu: "Tối qua anh Tây ngủ cũng không ngon lắm, hình như anh nằm mơ suốt."
"..." Lâm Thiên Tây không có ấn tượng gì, có lẽ vẫn là mơ về chuyện cũ.
Cậu cúi đầu đánh răng, lại nhớ đến cái ôm của Tôn Thành ở phòng khám nhỏ tối hôm qua, hắn dùng rất nhiều sức lực, ôm chặt đến mức cậu không thở nổi.
Dù có choáng váng cỡ nào thì cậu vẫn nhớ rõ chuyện này.
Đúng lúc cậu rửa mặt xong rồi chậm rãi bước ra ngoài, Cố Dương cũng bưng một cái tô từ trong bếp ra, đặt lên trên bàn nhỏ.
"Ăn đi anh Tây, chắc anh đói rồi, em hâm cho anh rồi đó."
Lâm Thiên Tây vịn tường, một chân nhảy vài bước, sau đó ngồi vào đệm của mình rồi cầm đũa lên, nhìn thấy trong bát có thịt có cá thì bèn hỏi: "Đây là bữa tối đêm giao thừa của hai anh em nhóc à?"
Tom ngửi thấy mùi nên nhào lên đùi Lâm Thiên Tây, Cố Dương tóm lấy đôi chân ngắn ngủn của nó rồi bế lên: "Dạ, em với anh ấy chỉ biết làm mấy món đơn giản, vì bữa ăn này mà mua rất nhiều món quen thuộc, tiếc là hai anh bỏ lỡ rồi."
Khoé miệng của Lâm Thiên Tây giật giật: "Lỗi của anh, đáng lẽ không nên bỏ lỡ."
"Không sao đâu, chẳng phải anh lái moto rồi bị ngã ạ?" Cố Dương giục cậu: "Anh mau ăn đi."
"..." Chắc hẳn đây là lý do Tôn Thành đã nói cho cậu nhóc. Lâm Thiên Tây thực sự đói bụng, lập tức cúi đầu và cơm.
Cậu đói bụng nên ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thấy đáy tô.
Cố Dương ôm Tom chơi đùa ở bên cạnh, mắt vẫn luôn nhìn cậu: "Anh Tây muốn ăn nữa không?"
"Đủ rồi." Lâm Thiên Tây đáp.
Cố Dương nhìn chằm chằm gương mặt cậu: "Tối qua lúc tới đây, sắc mặt anh tệ lắm, ăn xong thì đỡ hơn nhiều rồi."
Lâm Thiên Tây thật sự lo tối hôm qua cậu nhóc đã bị doạ sợ, cậu chống bàn nhỏ đứng lên, giống như không sao mà thản nhiên nói: "Anh đây rất ổn mà phải không?"
Cố Dương vội vàng thả Tom xuống, tới đỡ cậu: "Hay để em dìu anh nhé."
"Không cần đâu." Lâm Thiên Tây nói: "Lấy áo khoác giúp anh đi."
Cố Dương chạy vào phòng Tôn Thành lấy áo khoác của cậu ra, thấy cậu đang ở cửa xỏ giày vào: "Anh Tây làm gì vậy, anh muốn đi ra ngoài ạ?"
"Ừm." Lâm Thiên Tây buộc dây giày bên chân phải một cách cẩn thận, sau đó cậu đứng dậy, nhận lấy áo lông trong tay cậu nhóc rồi mặc vào, kéo khoá áo lên.
Cố Dương nói: "Vậy không được đâu, em vẫn phải dìu anh."
Cánh tay của Lâm Thiên Tây vừa được cậu nhóc đỡ lấy, cửa phòng bỗng vang lên một tiếng, Cố Dương quay đầu lại: "Anh."
Tôn Thành trở lại, trên người mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, thân hình cao lớn đứng ngược với ánh sáng bên ngoài, hắn đóng cửa, tầm mắt vẫn luôn nhìn Lâm Thiên Tây: "Cậu làm gì?"
Lâm Thiên Tây hơi dịch chuyển chân: "Tới chỗ Dương Duệ một lúc."
Tôn Thành nắm lấy cánh tay cậu, nói với Cố Dương: "Để anh."
Cố Dương tránh ra: "Anh Tây vừa mới ăn cơm xong đã muốn ra ngoài rồi, anh mau tới khuyên anh ấy đi."
Tôn Thành nói: "Tới đó làm gì?"
"Có việc thôi." Lâm Thiên Tây hỏi: "Cậu có đi cùng tôi không? Nếu không thì tôi đi một mình."
Tôn Thành chăm chú nhìn cậu, cái tay đang túm tay cậu vẫn không buông, sau đó đột nhiên vòng qua vai mình.
Lâm Thiên Tây cười cười, đưa tay qua khoác lên vai hắn: "Đi."
Tôn Thành ôm lấy eo Lâm Thiên Tây rồi đỡ tay cậu, lại liếc sang Cố Dương đang nhìn hai người bọn họ: "Bài tập nghỉ đông xong chưa?"
Cố Dương lập tức kêu than: "Đồ học sinh giỏi vô tình! Vừa về là nhắc tới bài tập!"
"Làm xong rồi chơi."
Cố Dương ỉu xìu cúi đầu trở về phòng.
1
Tôn Thành đỡ Lâm Thiên Tây ra ngoài. Dù sao hắn vẫn cao hơn cậu một chút, lúc xuống lầu, Lâm Thiên Tây vòng tay qua vai hắn, cảm giác như toàn bộ trọng lượng cơ thể mình đều đè lên người đối phương, giống như bị hắn ôm đi xuống, ngực kề ngực, quần áo cả hai cọ vào nhau sột soạt ra tiếng, vừa gần gũi vừa mờ ám.
Lâm Thiên Tây ngắm nhìn gò má kề cận trước mặt mình, thấp giọng hỏi: "Cậu còn giận nữa không?"
"Làm sao?" Tôn Thành hỏi, cố ý không trả lời là có hay không.
"Không sao cả..." Lâm Thiên Tây cười gượng: "Lát nữa để tôi thử tra baidu xem làm thế nào dỗ được cậu, chờ nhé."
Tôn Thành không cảm thấy có gì đáng tức giận, chỉ là lo lắng Lâm Thiên Tây xảy ra chuyện, hắn liếc nhìn nụ cười trên mặt cậu: "Cậu như thế này rồi thì làm gì cũng vô dụng."
"Hầy..." Lâm Thiên Tây chợt nắm tay vịn cầu thang, không đi nữa.
Tôn Thành dừng lại nhìn: "Chân đau?"
"Ừm, chậc chậc, đau quá..." Lâm Thiên Tây khom lưng cúi xuống, cánh tay đang đặt trên vai hắn cũng rút lại.
Tôn Thành đi xuống dưới hai bậc thang rồi kéo ống quần cậu lên: "Tôi xem một chút."
Lâm Thiên Tây bỗng chốc ghì lấy bả vai đối phương.
Tôn Thành ngẩng đầu, thấy hai cánh tay cậu đều đã đè lên vai mình, làm ra vẻ muốn siết chặt cổ hắn.
"Khó dỗ như vậy, đồng quy vu tận đi!"
Tôn Thành nhìn cậu: "Cậu hồi phục nhanh nhỉ."
"Cậu không giận thì tôi khoẻ càng nhanh." Một tay Lâm Thiên Tây vỗ vỗ mặt hắn: "Suy xét một chút đi, nếu không tôi sẽ xuống tay rất tàn nhẫn đó."
Tôn Thành quay mặt sang hướng khác, thản nhiên nói: "Khoẻ nhanh như vậy rồi thì tôi xuống tay tàn nhẫn trước là được." Nói xong thì dùng sức kéo mạnh cánh tay đang ở trên cổ mình.
Người Lâm Thiên Tây lập tức ngả về phía trước, ngực đụng phải lưng hắn.
Tôn Thành đứng thẳng dậy, xốc bắp đùi cậu lên, dứt khoát cõng Lâm Thiên Tây đi xuống.
1
"Đệt?" Lâm Thiên Tây ôm chặt cổ Tôn Thành, quá đột ngột, tốt xấu gì cậu cũng thuộc dạng người cao to, vậy mà cứ thế bị hắn cõng trên lưng.
Rõ ràng là Tôn Thành cố ý, lại còn đi rất nhanh, hệt như đang chạy mà lao xuống dưới lầu.
Lâm Thiên Tây cảm giác cơ thể bị xóc mạnh, gió thổi vù vù bên tai, cậu ôm cổ hắn thật chặt, lồ.ng ngực cũng bị xóc nảy mà đập thình thịch theo, bắp đùi nóng ran, tay Tôn Thành vẫn siết chặt nâng cậu lên.
"Cậu chơi tôi..." Cậu th.ở dốc nói.
"Ừm, do cậu tự chuốc lấy." Tôn Thành cũng th.ở dốc một hơi, lại xốc cậu lên một chút rồi đi ra khỏi toà nhà đến chỗ đỗ moto: "Tôi ném cậu đi."
Lâm Thiên Tây phản ứng cực kỳ nhanh, nhảy tọt một chân xuống, thấy hắn còn chẳng nhúc nhích thì mới "chậc" một tiếng, quả nhiên là chơi mình: "Cầm thú..."
Tôn Thành ngồi lên xe: "Có giỏi thì đừng ngồi xe cầm thú lái."
Hắn mượn xe của Vương Tiếu mấy ngày, cũng đã đổ xăng đầy bình, chính là để chăm sóc chân Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây lập tức ngồi lên, không hề biết xấu hổ mà nói: "Vậy thì vẫn phải ngồi."
Trước khi nổ máy, Tôn Thành nhìn thoáng qua gương mặt cậu, tối hôm qua vẫn còn trắng bệch, bây giờ đã trở lại như bình thường, nhìn xong hắn mới phóng moto ra ngoài.
Lâm Thiên Tây ở phía sau ôm eo hắn cười: "Thành gia khoẻ quá, tôi không nặng à?"
"Nặng." Tôn Thành ăn ngay nói thật.
"Con mẹ nó, tôi đường đường là một thằng con trai..." Trên đường có mấy ông lão dẫn con nít đi ngang qua nhìn bọn họ. Lâm Thiên Tây không nói tiếp, bị hắn trêu chọc mà cõng xuống lầu, đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
Moto chạy thẳng tới tiệm tạp hoá của Dương Duệ đã là chuyện của một lúc sau.
Lâm Thiên Tây xuống xe, đỡ khung cửa đi vào tiệm, kêu một tiếng: "Dương Duệ!"
Dương Duệ cầm điện thoại, mặc đồ lông đi từ trong ra: "Tới chúc Tết à? Không có lì xì đâu."
"..." Lâm Thiên Tây hỏi thẳng: "Lộ Phong đâu?"
"Hôm nay không có ở đây, chắc là về nhà thăm ba rồi." Dương Duệ nằm bò ra quầy: "Cậu biết mà, bọn anh như vậy, cũng chỉ nhân dịp Tết đến mới về nhà thăm phụ huynh một chuyến, tìm cậu ấy làm gì?"
Lâm Thiên Tây lạnh mặt nói: "Em muốn tìm Tam Pháo."
Tôn Thành dựng moto rồi đi theo vào, đúng lúc nghe thấy lời này, cũng đoán được là cậu muốn giải quyết phiền toái, nếu không cậu cũng sẽ không vội vàng tới như vậy.
"Đừng tìm nữa." Dương Duệ quay đầu cầm hai chai nước ra, để trước mặt mỗi người một chai, miệng nói: "Cậu không còn trong giới nữa nên không biết, nhưng anh nghe nói Tam Pháo ngang ngược đó giờ, chuyện này thì cậu biết mà, bây giờ càng lươn lẹo hơn, nghe đâu chỉ có nó đi tìm người ta chứ người ta không tìm được nó, giống như con cá chạch trong hố xí vậy."
"Đệt!" Lâm Thiên Tây cau mày mắng một câu.
Dương Duệ bưng hạt dưa và đậu phộng để lên bàn, thấy băng gạc dưới chân cậu bị lộ ra ngoài ống quần: "Chân cậu sao thế? Tam Pháo làm à?"
Lâm Thiên Tây ngồi xuống băng ghế, mặt càng lạnh hơn: "Ừ."
Dương Duệ cũng nhíu chặt mày liếc nhìn Tôn Thành: "Vậy càng khỏi phải tìm, đã có người đi tìm thay cậu từ lâu rồi mà còn như vậy."
1
Tôn Thành lắc đầu một cái.
Dương Duệ không nói nữa, đánh trống lảng: "Vậy dưỡng thương cho tốt trước đi, trước đây nó không thể làm gì cậu, chờ cậu khá lên thì lại càng không thể đến gần cậu được."
Lâm Thiên Tây không sợ Tam Pháo làm gì mình, nhưng cậu lo cho Tần Nhất Đông.
Tựa như có linh tính, cậu vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài vang lên tiếng xe đạp.
"Anh Duệ!" Giọng của Tần Nhất Đông vang lên ngay sau đó.
Lâm Thiên Tây muốn tránh cũng không còn kịp, cậu nhìn ra ngoài cửa, năm sáu người trong đội bóng rổ Ngũ Trung cùng nhau đạp xe tới, ai cũng mang đồ giống như tới chúc Tết, lục tục đi vào cửa.
Tần Nhất Đông đi phía trước, trong tay xách hai cái túi, không biết là đựng gì, vừa vào cửa đã nhìn Tôn Thành đang đứng đó, sau đó mới nhìn thấy Lâm Thiên Tây đang ngồi.
Cả ba không ai lên tiếng, trầm mặc hai ba giây, Tần Nhất Đông mới nói với người đằng sau mình: "Để đây đi."
Trâu Vĩ ở đằng sau cầm hai thùng sữa bò để lên kệ hàng, liếc Lâm Thiên Tây rồi lại liếc Tôn Thành, không nói gì cả mà xoay người đi ra ngoài ngay tức khắc.
Những người khác cũng giống vậy, để đồ xuống xong thì đều ra ngoài đường chờ Tần Nhất Đông.
"Gì đó nhóc Đông?" Dương Duệ nhìn một màn trận địa này của cậu, tựa như hoà hoãn bầu không khí mà nói: "Tới chúc Tết anh à? Vậy cũng đừng có chi mạnh tay vậy chứ."
Tần Nhất Đông đặt hai cái túi vào bên dưới kệ hàng chất đống kia: "Anh Duệ, phiền anh giúp em một việc, đưa mấy thứ này cho Lâm Thiên Tây giúp em."
"Ai cơ?" Dương Duệ nhìn Lâm Thiên Tây, không phải cậu đang ngồi ở đây ư?
Nhưng Tần Nhất Đông giống như không nhìn thấy cậu, cứ đứng đó sắp xếp đồ đạc: "Mấy thùng sữa tươi này để bồi bổ, trong túi là con gà mái buổi sáng em bảo mẹ mua, đã làm xong rồi đó, xương heo nữa, còn mới hết, nấu canh uống thì vết thương sẽ nhanh lành, anh nói với cậu ấy là đừng có để quá lâu."
1
"..." Dương Duệ ù ù cạc cạc.
Trong phòng chỉ có mỗi mình cậu chàng nói chuyện, còn lại không hề có tiếng động nào khác.
"À còn phải nói cho cậu ấy biết, bình thường em tới trường hay tan học đều đi chung với mấy người này, rất ít khi đi một mình. Đúng là đánh nhau không bằng cậu ấy, nhưng dù gì thì em cũng chơi bóng rổ, sức lực cũng không quá kém, em rất khoẻ mạnh. Sau này em sẽ không dính líu đến chuyện của cậu ấy nữa, chuyện của người khác cũng không dây vào, nếu cậu ấy có chuyện mừng thì em còn có thể tới góp vui, chuyện xấu thì thôi đi vậy..."
3
Tần Nhất Đông bỗng nhiên không nói nữa mà ngồi xổm ở đó, mọi thứ đều đã được sắp xếp ngay ngắn.
Căn phòng im ắng vài giây, dường như Lâm Thiên Tây đã nhìn thấy mũi cậu chàng sụt sịt.
Một hồi lâu sau, Tần Nhất Đông mới đứng lên, cao giọng nói tiếp: "Mẹ nó em cũng chê cậu ấy phiền, mẹ nó ai muốn làm anh em với một đứa lưu manh học không tốt đâu chứ, có hôm nay không có ngày mai, nếu ngày nào đó cậu ấy học ngoan được thì em còn suy xét lại, còn bây giờ? Dẹp đi!"
Nói xong cậu chàng liền quay đầu đi ra ngoài, tiếng "cạch" của chân chống xe đạp vang lên, đạp xe tới nơi bạn bè đứng, không thèm quay đầu nhìn Lâm Thiên Tây lấy một cái.
Dương Duệ liếc nhìn đống đồ chất đống kia, dường như đã hiểu: "Lâm Thiên Tây, đây là đồ mà thằng bé đưa cho bạn thân của nó, thoả mãn không, đời người mấy ai có thể tìm được người anh em như vậy chứ."
Lâm Thiên Tây nhếch miệng, đứng lên: "Ầy, không nói thì em cũng quên, con mẹ nó em học ngoan rồi, em phải đi chơi bi-a đây."
Cậu đi sang căn phòng cách vách kia, cánh tay chợt bị Tôn Thành bắt lấy.
Tôn Thành không nói gì, chỉ nắm cánh tay của Lâm Thiên Tây rồi kéo cậu vào trong phòng.
Lâm Thiên Tây bước tới cạnh bàn bi-a, lấy cây cơ rồi mới quay lưng lại, ngón tay nhanh chóng lau khoé mắt.
Tôn Thành đứng ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, song vẫn vờ như không nhìn thấy, hắn cúi đầu xếp bi: "Yên tâm đi, cậu ấy thật sự không làm sao hết, vốn dĩ Tam Pháo không phát hiện ra cậu ấy, hôm qua lúc tôi đi tìm cậu có thấy bọn chúng, từ xa đã nghe được chúng mắng cậu ấy trốn kĩ quá, sau đó mới tìm được cậu."
1
Lâm Thiên Tây ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra tại sao tối hôm qua lúc ôm cậu, hắn nói Tần Nhất Đông không sao cả, tảng đá trong lòng giống như được buông xuống trong nháy mắt.
Thật ra trước đây không phải Tam Pháo chưa từng bắt gặp Tần Nhất Đông đi cùng cậu, nhưng chỉ cần Tần Nhất Đông không chọc tới nó là được.
"Ừm." Lâm Thiên Tây cong khoé miệng: "Vậy thì ông đây thật sự yên tâm rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.