Một hồi ngoài ý muốn xảy ra ở sơn trang, hoàn toàn quấy nhiễu kế hoạch ban đầu của Hứa Đình, nhưng cũng mang đến hậu quả không tưởng được—— trải qua trận ầm ĩ như vậy, Vương Vũ Hằng xem như hoàn toàn bị cô lập, hai bên hắc bạch đều tránh gã còn không kịp, thời kì oai phong của Vương gia năm đó, hoàn toàn sẽ không còn nữa.
“Vốn tính toán từng bước phá hủy điểm mấu chốt nhẫn nại của gã, buộc gã chủ động ra tay, hiện tại xem ra không cần nữa.” Hứa Đình đưa cho Hạ Dịch một ly trà, “Phản bội Tôn gia chẳng khác nào phản bội đạo nghĩa huynh đệ, trên đầu đội cái mũ như vậy, đủ đè chết gã.”
“Nhưng mà gã đang ở đâu?” Hạ Dịch nhíu mày, “Cảnh sát vẫn không tìm được, sẽ không chạy mất chứ?”
“Sẽ không.” Hứa Đình nhướn lông mày, “Tôi biết gã đang ở đâu.”
“Làm sao cậu có thể biết?” Hạ Dịch ngạc nhiên.
“Có một lần đưa Mộ Mộ đi ăn đồ ngọt, đúng lúc trông thấy Vương Vũ Hằng, lúc ấy gã cũng đang phạm tội phải trốn tránh, tôi suy nghĩ sâu xa, liền phái người theo gã một chuyến.” Hứa Đình cười cười, “Từ khi gã biến mất đến hiện tại đã hơn một tháng, người của tôi đều chăm chú ở đó, xác định gã đang ở đó.”
“Vậy cậu không nói sớm!” Hạ Dịch nổi giận đùng đùng.
Hứa Đình cười từ chối cho ý kiến, trong đáy mắt lại có chút lạnh.
Báo cảnh sát đó là tiện lợi cho gã, những tháng ngày không có tự do bốn bề bị vây khốn, ngày ngày sống trong hoảng sợ không thể chịu nổi thế này, để cho gã trải qua vài ngày cũng rất tốt nhỉ?
Huống hồ so với những đau khổ mà năm đó Tiểu Mộ phải chịu, những thứ này đã là cái gì.
Vương Vũ Hằng ở trong biệt thự lo lắng đề phòng né tránh hơn một tháng, rốt cục đợi đến khi bên ngoài sóng gió dần dần êm xuống, vì thế âm thầm sắp xếp, tính toán tìm cơ hội cả đêm bỏ chạy, trước tiên ra nước ngoài trốn một thời gian.
Quá khéo lại thành không khéo, vào cái ngày đã tính toán kĩ càng kia, cố tình trời lại mưa to như trút nước, xe đi trên đường núi, đi gian nan vô cùng.
Vương Vũ Hằng ở trong lòng chửi m* nó, lấy điện thoại di động ra muốn nhìn thời gian, tài xế bên cạnh lại đột nhiên giẫm phanh một cái.
Vương Vũ Hằng còn chưa kịp tức giận, liền phát hiện trên con đường núi cách đó không xa, một chiếc xe tải lớn đang đỗ, chắn kín đường quốc lộ.
“Ai TM lại thất đức như vậy? !” Tài xế hạ cửa kính xe, bất mãn thò đầu ra.
Bóng đêm dày đặc như mực, ngọn núi một mảnh tối đen, tĩnh lặng có chút quỷ dị.
“Ông chủ, có muốn đi qua nhìn xem hay không?” Tài xế có chút sợ hãi.
Vương Vũ Hằng do dự một chút, nhưng mà không đợi gã đưa ra quyết định, hai chiếc Cherokee màu đen liền từ ngã rẽ phía sau phi đến, chợt sau một tiếng súng nặng nề vang lên, lốp xe xe con bị nổ, vẹo sang bên trái.
Tất cả chuyện này xảy ra thật sự quá nhanh, nhưng mà Vương Vũ Hằng dựa vào bản năng mấy năm nay đã luyện ra được, vẫn kịp phản ứng trước tiên.
“Ông, ông chủ.” Tài xế nhìn thấy súng trong tay Vương Vũ Hằng, sợ tới mức lắp bắp.
“Mày câm miệng cho tao.” Vương Vũ Hằng hung tợn gầm nhẹ, “Đi ra ngoài!”
“A?” Tài xế thiếu chút nữa tè ra quần, “Bọn hắn có súng.”
“Tao cũng có.” Ánh mắt Vương Vũ Hằng tàn nhẫn, “Tao đếm tới ba, xuống xe! Nếu không tao bắn chết mày.”
Tài xế sợ tới mức run rẩy, trong lòng biết gã vốn tâm ngoan thủ lạt, đành phải đưa tay mở cửa xe, chậm rãi đi ra ngoài.
Đèn chiếc xe tải đối diện bỗng nhiên sáng lên, chiếu rõ ràng tình hình nơi này.
Lại là một tiếng súng nặng nề, thân hình tài xế xuống xe trước nhoáng lên một cái, ngã xuống đất.
Đối phương người đông thế mạnh lại sớm có mưu tính trước, Vương Vũ Hằng biết rõ nếu cứng đối cứng, mình tuyệt đối không phải đối thủ, vì thế chỉ đành thử chạy trốn.
Đuổi tài xế xuống xe trước chỉ là để dời đi lực chú ý của đối phương, vào nháy mắt tài xế trúng đạn rồi ngã xuống, Vương Vũ Hằng xông ra khỏi cửa xe, dựa vào bóng đêm chạy vào trong rừng cây.
Trong chiếc Cherokee màu đen đi xuống vài người, lại không hề đuổi theo, chỉ trói chặt tài xế ngã trên mặt đất.
“Khi nào thì tỉnh lại?” Hạ Dịch hỏi.
“Không biết, nhưng mà đạn gây mê hiệu quả sẽ không quá lâu.” Hứa Đình cho người khiêng gã lên xe, “Đến lúc đó cùng giao cho bác Tôn tốt lắm.”
“Họ Vương sẽ không chạy mất chứ?” Hạ Dịch nhíu mày, nhìn về phía ngọn núi tối đen.
“Sẽ không, trên núi dưới chân núi đều là người của chúng ta, còn có cạm bẫy đặc biệt vì gã mà chuẩn bị, có thể chạy trốn được mới gặp quỷ.” Hứa Đình lau mưa trên mặt, xoay người trở lại trong xe đợi.
Quả nhiên, nửa giờ sau, một đống người mang theo Vương Vũ Hằng chật vật không chịu nổi từ trong rừng chui ra.
“Mày là người của ai, Hứa gia hay là Tôn gia? !” Vương Vũ Hằng nghiến răng nghiến lợi, nhìn Hạ Dịch hỏi.
“Ha, vẫn còn có khí lực nói chuyện?” Hạ Dịch tấm tắc.
Mấy tên thủ hạ lập tức hiểu ý, vì thế Vương Vũ Hằng lại bị lôi vào trong rừng cây. (bị chơi NP, “rếp” cho tơi tả =]]]]])
Lúc đi ra lần nữa, thì cả người đã sưng thành đầu heo, chỉ còn một hơi hấp hối.
“Bây giờ muốn làm thế nào?” Hạ Dịch hỏi.
“Đương nhiên là giao cho bác Tôn.” Hứa Đình mở cốp sau xe, đem người trói chặt rồi ném vào, “Dù nói thế nào cũng là người của Tôn gia, cũng phải cho cái công đạo.”
“Nhưng mà lão tử vẫn chưa thảo mãn!” Hạ Dịch còn đang tức giận, tên biến thái này năm đó làm cho Tiểu Mộ thảm như vậy, bóng ma tâm lý đến tận mười mấy năm, thiếu chút nữa ngay cả cả cuộc đời cũng bị hủy diệt, làm sao có thể một trận đánh liền cho qua.
“Cho nên chúng ta mới không đem gã giao cho cảnh sát, ngồi tù đó là tiện nghi cho gã.” Hứa Đình khởi động xe, “Yên tâm đi, ném cho Tôn gia, gã mới thật sự là chỉ có một con đường chết, không chạy thoát được đâu.”
Hạ Dịch nhíu mày, miễn cưỡng nhận phương pháp này.
Dù sao bất kể thế nào, coi như là đã trút được giận , hơn nữa Tiểu Mộ từ hôm nay trở đi sẽ không còn có nguy hiểm, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Chờ khi hai người về nhà thì mặt trời phía Đông đã ló dạng, trong hoa viên của tiểu khu, các ông cụ bác gái đang cầm cây quạt múa ương ca (một điêu múa dân gian TQ), nhìn qua rất vui vẻ.
Hạ Dịch vội vàng xông vào tắm, thay quần áo xong liền ra ngoài, cũng không nói đi đâu. (đi gặp zai =]]])
Hứa Đình nhẹ chân nhẹ tay trở lại phòng ngủ, vốn muốn lén lút lên giường, lúc mở cửa lại trông thấy Hạ Mộ đang ngồi ở bên giường, vì thế sửng sốt.
“Hứa Đình!” Hạ Mộ vừa thấy hắn liền bổ nhào qua.
“Làm sao vậy?” Hứa Đình vội vàng tiếp được cậu.
“Anh không sao chứ?” Hạ Mộ gấp đến sắp khóc lên, lôi kéo hắn nhìn khắp nơi, “Có bị thương hay không?”
“… Ai nói cho em?” Hứa Đình bất đắc dĩ, “Anh không sao, ngoan.”
Hạ Mộ ôm Hứa Đình, cảm thấy trái tim vẫn đang thình thịch đập mạnh.
Kể từ khi biết anh ấy tối nay là đi tìm Vương Vũ Hằng, đầu óc liền trống rỗng lo lắng, lại không dám gọi điện thoại sợ quấy nhiễu anh ấy, vì thế đành phải chờ đợi, một đêm này có bao nhiêu gian nan, đời này cũng không muốn lại trải qua lần thứ hai.
“Anh thật sự không có việc gì.” Hứa Đình cúi đầu hôn nhẹ cậu, “Vương Vũ Hằng đã giải quyết xong, sau này em sẽ không còn có bất kỳ nguy hiểm nào, anh cam đoan.”
“Anh… giết gã?” Môi Hạ Mộ đều trắng bệch, sợ tới mức sắp ngất đi.
“Đương nhiên không có.” Hứa Đình bật cười, đưa tay véo khuôn mặt của cậu, “Anh chỉ là giáo huấn gã một chút, sau đó liền giao cho bác Tôn.”
“Sau đó thì sao?” Hạ Mộ hỏi tới.
“Sau đó sẽ không có sau đó , gã phản bội trước, có hậu quả gì không cũng không kỳ quái, chẳng qua cái đó không liên quan đến chúng ta.” Hứa Đình ôm cậu trở lại giường, “Đồ ngốc, chồng em nào có coi thường pháp luật như vậy, sao có thể tùy tiện giết người.”
“Hứa Đình, anh sau này hoàn lương được không?” Hạ Mộ nghĩ lại mà sợ, nói chuyện có chút lộn xộn, xã hội đen một chút cũng không giống như phim, thật sự là đáng sợ!
Khóe miệng Hứa tiểu công co rút, hoàn lương?
“Hứa Đình…” Hạ Mộ lắc tay áo hắn, tội nghiệp cầu hắn.
“Như vậy a?” Hứa Đình sờ sờ cằm, mặt lộ vẻ do dự.
“Em xin anh.” Hạ Mộ gấp đến độ sắp khóc.
Tiểu thuyết là một chuyện, cuộc sống là một chuyện khác, mình chỉ cần anh ấy cả đời bình bình an an, xã hội đen gì đó, tất cả đi gặp quỷ được rồi!
Hứa tiểu công tỏ vẻ thật khó khăn, nói nếu không lăn lộn trong xã hội đen liền sẽ không uy tín, nếu không uy tín, nói không chừng ở nhà ngay cả lão bà cũng sẽ không nghe lời… Ai…
“Em nghe em nghe!” Hạ Mộ ra sức gật đầu, “Cái gì em cũng nghe theo anh hết!”
“Thật sự?” Hứa Đình nhíu mày.
“Thật sự thật sự!” Gật đầu cổ sắp gãy mất.
“Gồm cả ngồi lên trên tự mình di chuyển?” Hứa Đình rèn sắt khi còn nóng.
“A?” Hạ Mộ trước tiên sững sờ một chút, sau đó mới kịp phản ứng hắn đang nói cái gì, vì thế mặt nháy mắt đỏ bừng.
“Em xem, còn nói phải nghe lời.” Hứa Đình thở dài.
“… Em nghe.” Hạ Mộ đáp ứng, sau đó lại nhỏ giọng kháng nghị, “Đây rõ ràng chính là hai việc khác nhau!”
“Nào có, rõ ràng chính là một việc.” Hứa Đình nằm chết dí trên giường, thực vô sỉ nói bảo bối, trước thử một lần.
Hạ Mộ ủy ủy khuất khuất, ngồi ở bên giường bất động.
Hứa Đình nhìn qua so với cậu càng ủy khuất hơn, dù sao mình da mặt dày, khỏi cần để ý.
Sau ba phút giằng co, Hạ tiểu thụ rốt cục vứt bỏ chống cự, vì thế hứng thú buồn nôn của Hứa tiểu công với lão bà “tự mình di chuyển”, rốt cục thuận lợi đạt được.
Tay phải Hạ Mộ tuy rằng đã tháo băng gạc, nhưng vẫn không thể dùng lực, cho nên chỉ đành dựa vào tay trái chống trên ngực Hứa Đình, ngây ngô di chuyển thân thể, lúc động tình, thân thể trắng nõn dần dần nhiễm một tầng màu hồng nhạt, chỗ phía sau truyền đến kích thích mang lại từng trận thoải mái đến choáng váng, cả người đều sắp vô lực.
“Bảo bối, nhanh một chút a.” Hứa Đình thở dốc, đưa tay vỗ thắt lưng trần trụi của cậu.
Hạ tiểu thụ đỏ mặt ở trong lòng dựng thẳng ngón giữa, cầm thú!
Qua một lần phóng thích, Hạ Mộ mệt đến thoát lực, ủ rũ ghé vào trước ngực Hứa Đình cũng không muốn đi xuống.
Hứa tiểu công tinh lực tràn trề lại thực tủy biết vị (ăn một lần là nghiền), một chút này đương nhiên không đủ, dứt khoát xoay người đè xuống, tự lực cánh sinh bắt đầu đợt thứ hai.
Hai chân Hạ Mộ mở rộng, bị hắn đỉnh lộng làm cho gần như thở không nổi, vì thế vừa ho khan vừa nước mắt lưng tròng nói Hứa Đình em không làm nữa .
Hứa Đình ở trong lòng gào khóc kêu, này rõ ràng chính là câu dẫn dục cự còn nghênh!
(*) dục cự còn nghênh : ra vẻ cự tuyệt nhưng rồi cũng đành đồng ý
Vì thế càng thêm phấn khởi, hận không thể một ngụm nuốt Hạ Mộ vào bụng.
Ta muốn ly hôn với hắn….Trong nháy mắt trước khi bất tỉnh, Hạ Mộ hữu khí vô lực nghĩ.
Sau hai lần điên cuồng, Hứa Đình rốt cục ăn no, vì thế ôm vợ đi tắm rửa, ôm thân thể trần truồng chui vào ổ chăn.
“Hứa Đình.” Hạ Mộ ngước mắt lên, thực chấp nhất nhấn mạnh, “Anh sau này không được làm chuyện phạm pháp nữa!”
Hứa Đình buồn cười, nắm lấy đầu ngón tay của cậu hôn nhẹ, gật đầu đáp ứng cậu.
Đồ ngốc, kỳ thật Hứa gia mấy năm nay vẫn đang tẩy trắng, đã rất ít làm chuyện trái pháp luật rồi.
…..
Giải quyết xong Vương Vũ Hằng, Hạ Mộ dĩ nhiên là phải về trường học học tiếp, Hứa Đình sắp xếp xong chuyện của công ty, cũng cùng nhau đến trường.
“Anh không phải là đang trong kỳ thực hành xã hội sao, theo em trở về làm gì?” Hạ Mộ hếch mũi lên trời nói lầm bầm.
“Không có biện pháp, ai bảo anh không nỡ.” Hứa Đình ôm vai cậu qua, “Cứ coi như… Anh lưu ban?”
Hạ Mộ ra vẻ người lớn, lời nói thấm thía tận tình khuyên bảo, “Trẻ con mọi nhà, phải biết vươn lên!”
Hứa Đình cười cười, nắm tay cậu cùng đi xuống máy bay.
C thị mặt trời rực rỡ, gió nhẹ nhàng thổi qua, ấm áp giống như lông vũ.
END 38.