Học Y Ở Thế Giới Song Song

Chương 7: Đi vào rừng




Sáng ngày hôm sau, đúng bốn giờ Bao Ngọc Thủy đã thức dậy, nhẹ chân nhẹ tay đi xuống bếp nhóm lửa nấu cơm. Vừa nấu cơm vừa đi soạn thùng rổ để sáng sớm cầm theo đi rừng. Còn đi soạn cái áo ấm vải dày để sẵn ở trong rổ, áo là của Tiểu Hàm.
Chờ khi cơm chín đã là hơn nửa tiếng đồng hồ sau đó. Lúc này cá kho ngày hôm qua cũng đã được hâm lại. Bao Ngọc Thủy cầm cái dao nhỏ đi ra sau vườn, cắt bốn trái chuối già, đem xuống sông ngồi lột vỏ. Lúc này Liên Hoàn Liên, Liên Đại Hữu, Liên Nhị Hương, Liên Tam Xạ, cũng đã trở người thức dậy, mấy cha con cùng đi đánh răng rửa mặt.
Đúng sáu giờ, Bao Ngọc Thủy đi gọi Tiểu Hàm và Tứ Tự thức dậy. Tiểu Hàm ngồi dậy, xoa xoa con mắt. Sau đó mắt nhắm mắt mở theo thói quen đem mền xếp lại để gọn ở chỗ gối nằm. Rồi mới đứng lên lò mò đi cuốn mùng, cũng đem mùng xếp gọn lại để vào một góc ở chỗ mấy cái gối cùng mấy cái mền của hai chị em.
Xỏ dép xuống giường, đi múc nước đánh răng rửa mặt. Lại lấy nước muối được cô pha sẵn để trong ống tre cạnh lu nước ngậm một ngụm, chờ tầm một phút sau mới phun ra.
Sáu giờ lúc này, trời đã sáng bửng ra. Ở nhà bếp Bao Ngọc Thủy đã sớm thổi đèn, trừ Tiểu Hàm, một nhà đều đã ngồi lên sạp. Nhị Hương ngồi bới cơm vào chén cho từng người. Chờ lúc Tiểu Hàm vào nhà, ở chỗ ngồi của cô là một chén cơm trắng thơm nóng, bên trên là nửa miếng cơm cháy vàng giòn rụm, trước mặt có cái dĩa nhỏ, bên trong là thịt cá rô kho, còn được mẹ cho thêm nước cá kho vào cho thấm vào thịt.
Tiểu Hàm mỉm cười hạnh phúc, kêu một tiếng cha mẹ anh chị, rồi liền trèo lên sạp, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng ở vị trí của mình.
"Ăn cơm đi con. Sáng nay không có canh, ăn cá kho và chuối sống đỡ đi!" Bao Ngọc Thủy mềm giọng nói với con gái út.
Cả nhà ăn cơm xong, Nhị Hương và Tứ Tự dọn dẹp chén dĩa rồi đi rửa. Những người còn lại thì chuẩn bị khăn nón đi rừng núi.
Đời trước Tiểu Hàm sống ở đồng bằng, đối với núi rừng như nơi này cô hoàn toàn xa lạ. Hồi đó có một lần đi theo bạn bè đồng nghiệp tới chùa bà ở núi cấm tỉnh An Giang gì đó, chẳng qua cũng không có leo lên tới đỉnh núi, bởi vì mệt.
Mà nói leo núi khi đó, so với bây giờ thật sự khác xa. Hồi đó đường núi là bậc thang, xung quanh người đi đông đúc. Mà hai bên dọc theo đường đi là các quán xá bán đồ ăn thức uống khăn nón đủ thứ. Không hề giống leo núi, ngược lại giống đi chợ hơn. Không hề có cảm giác rừng núi thiên nhiên lúc nào. Mà hiện tại...
Đường núi không hề có bậc thang, mà là một đường mòn leo trèo theo từng vách đá, rồi lại cây cối mọc đầy, trên đoạn đường đôi khi sẽ có các loại dây leo cỏ dại mọc bò ngang qua lối mòn, chắn cả lối đi.
Cha đi ở phía trước, trên lưng là cái gùi. Một tay cầm theo búa, một tay cầm nhánh cây dài, đập đập phía trước một cái rồi mới bước đi. Mẹ nói cha đập như vậy để lỡ có rắn rết, chúng sẽ bò nhanh tránh đi chỗ khác.
Liên Hoàn Liên đi đầu, rồi tới Tam Xạ, xong là tới Tiểu Hàm, Bao Ngọc Thủy đi phía sau Tiểu Hàm để trông chừng con gái nhỏ. Đi sau cùng là Đại Hữu.
Đi rồi một đoạn thật xa, đang lúc Tiểu Hàm cảm thấy chân cẳng mỏi đừ, Liên Hoàn Liên liền dừng chân vươn ngón tay chỉ vào một phương hướng. Chỗ này mặt đất bằng phẳng, có cây cối khá nhiều, còn có rau dại mọc lan tràn từng cụm từng cụm. Còn có những nhánh cây bị gãy rơi trên đất, lá cây xơ xác.
"Ở chỗ này đi. Rau nhiều, cũng có củi." Liên Hoàn Liên nói.
Tiểu Hàm thở phào, mới đi theo cha mẹ dời bước qua phía đó. (truyện được tác giả đăng tải ở trangtruyenmang.com và dienanlequydon.com.)
Bao Ngọc Thủy ngồi xuống hái rau, Tam Xạ thì cầm nhánh cây dài đi xung quanh nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, là đang tìm kiếm xem có trứng gà rừng hay có tổ chim trứng chim nào không.
Còn Đại Hữu thì đi theo Liên Hoàn Liên chặt củi. Đại Hữu thì đi gom các nhánh cây khô trên đất sắp lại thành đống để tiện cột dây mang về, còn Liên Hoàn Liên thì trèo cây bẻ nhánh khô còn vương trên cây rồi ném xuống.
Buổi sáng sương còn chưa tan, rừng cây nhiều lá, ánh mặt trời còn chưa chiếu vào được, nên khắp nơi đều có cảm giác ẩm ướt. Tiểu Hàm nhíu nhíu mày, cảm thấy lạnh và không thoải mái. Đem áo ấm gài nút lại, thầm nghĩ cũng là mẹ chu đáo, chuẩn bị áo ấm cho cô, nếu không giờ chắc cô đã không chịu nổi.
Do Tiểu Hàm còn nhỏ, núi rừng lại luôn có nguy hiểm bất ngờ, cho nên Liên Hoàn Liên và Bao Ngọc Thủy căn dặn không cho cô đi xa, chỉ đi quanh quẩn xung quanh cha mẹ. Tiểu Hàm nghe dặn, bĩu môi. Rồi nhìn anh tư Tam Xạ đi lòng vòng ở chỗ xa đằng kia, mà hâm mộ.
Trong nhà ngoại trừ anh hai đã lớn, cha mẹ không nghiêm khắc răn dạy nhiều, còn lại chính là anh tư này. Anh tư là đứa con tự hào của mẹ. Vì dù anh tư còn nhỏ tuổi, nhưng lại nghiêm chỉnh, làm việc đâu ra đó, mà trên người cũng có công phu. Cho nên thường được cha mang theo đi rừng, còn cho phép một mình đi lòng vòng tìm kiếm trứng chim trứng gà và săn thỏ săn gà rừng. Chị ba lớn hơn anh nhưng còn chưa được đặc cách như vậy.
Tiểu Hàm đánh giá xung quanh một vòng, xong liền tắt đi hứng thú. Quả nhiên thân thể này có cảm nhận giống với cô. Ở trên rừng núi này, chẳng có cái gì hay ho cả. Trong truyện thường kể, nữ chính khi đi lên rừng sẽ tìm thấy nấm linh chi, hoặc là thấy nhân sâm dược liệu tốt này nọ. Cô ngược lại chẳng có thấy cái gì. Còn nói đi sâu vào rừng nữa... đừng có nói cha có cho cô đi hay không, chính là núi dốc khó đi, rừng cây dây leo chằng chịt, cô tự hiểu lấy bản thân mình có muốn cũng không có sức mà "trèo đồi vượt suối". Cho nên cái suy nghĩ vào rừng tìm được thứ tốt của cô lúc ban đầu dập tắt mà không cần mưa.
Tiểu Hàm đã chán chết rồi, liền cũng lười không muốn thăm dò nữa, ngồi thụp xuống ở gần chỗ Bao Ngọc Thủy, bắt đầu phụ giúp mẹ cô hái rau.
Bất quá, chỉ mới hái một vài cọng, đột nhiên cô ưỡn lưng vươn tay sờ sờ bụng, có chút xấu hổ mà nhìn về phía mẹ cặm cụi hái rau ở bên kia.
"Mẹ!" Tiểu Hàm kêu một tiếng.
Bao Ngọc Thủy đang tập trung hái rau, nghe kêu liền ngẩng đầu. "Có chuyện gì con?"
"Mẹ, con muốn đi xí!"
"Đi xí?" Mẹ hỏi lại theo phản xạ, rồi ngước đầu nhìn trái phải một hồi, mới chỉ tay về phía gốc cây cổ thụ lớn ở cách bọn họ tầm bốn chục thước.
"Con cầm theo cái cây, đập đập giống cha con để mở đường. Đi tới chỗ gốc cây to đó, đập đập xung quanh một chút coi có gì không, xong thì ngồi đi ở đó đi. Đi xong kêu mẹ tới chùi cho!"
Tiểu Hàm nghe xong, vừa xấu hổ vừa đánh cái rùng mình, lắc đầu lia lịa. "Mẹ, tự con chùi được."
Bao Ngọc Thủy nghe thế, liền cũng không nói gì, gật gật đầu.
Tiểu Hàm phủi tay đứng lên, khom người cầm lấy cái cây ban nãy cha cầm, đập đập đập vài cái rồi đi về phía gốc cây mà Bao Ngọc Thủy chỉ.
Thấy con gái làm theo lời mình, Bao Ngọc Thủy cũng không lo lắng nữa, cúi đầu tiếp tục hái rau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.