Hôi Phi Yên Diệt

Chương 12: Cảnh Sanh - Trốn đi




Tình trạng của Phi Yên, không rõ Lôi có biết hay không, nhưng dù thế nào tôi cũng phải nói với cậu ta, tôi không thể để em tiếp tục sống như vậy được.
Nào biết Lôi nghe xong, chỉ cười nhẹ, "Ra là thế, chẳng trách lúc trên giường, trông cô ta đáng yêu như vậy."
Đáng yêu? Nét mặt đau đớn của Phi Yên mà cậu ta nghĩ là đáng yêu?! Không hiểu nổi thần kinh của Lôi có bình thường hay không.
"Thiếu gia, bác sĩ nói có khả năng Phi Yên bị trầm cảm mức độ nặng, không chịu được áp lực, cần phải..." Tuy đã thấy Lôi liếc xéo, tôi vẫn muốn nói cho hết lời.
"Đủ rồi, Cảnh Sanh, hôm nay cậu nói nhiều quá đấy." Lôi tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Tôi thật sự không nhịn được, "Lôi, cô ấy sẽ phát điên mất!"
Ánh mắt Lôi càng thêm lạnh lùng, "Cảnh Sanh, đừng quá trớn."
Tôi không khỏi rùng mình, "Thiếu gia, tôi xin lỗi."
"Cảnh Sanh, đừng quên lúc trước cậu đã nói những gì. Dám chơi dám chịu, đừng sướt mướt giống đồ đàn bà. Huống chi, cô ả mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng nhiều, lo cái gì?"
Nhìn Lôi, tôi chợt hiểu, cậu ta coi hết thảy chỉ như một trò chơi, thử thách xem Phi Yên kiên cường tới mức nào. Nhưng chơi xong thì sao? Tôi không dám nghĩ, tôi còn nhớ trước kia Lôi rất thích một con chim nhỏ, kết quả ngày hôm sau đã gọi người ta bắt nó ghim thành tiêu bản.
"Cảnh Sanh, tôi biết cậu nghĩ gì. Dẹp ngay bộ mặt anh hùng cứu thế giới ấy đi, chúng ta cùng một giuộc cả thôi." Lôi cười, tôi lại im lặng, ở trước mặt cậu ta, nói một câu cũng là nguy hiểm.
"Cậu là cái bóng của tôi, rất trung thành, tôi không ngại chia sẻ với cậu điều gì hết, kể cả đàn bà." Lôi cười như một tên ác quỷ.
"Nhưng cô ta thì không được. Ít nhất... Hiện tại không được."
Từ hôm đó, Lôi không cho phép tôi đến gần Phi Yên, thay vào đó là Tiểu Sở.
Không biết Lôi vô tình hay cố ý, Tiểu Sở là đồng hương của Phi Yên. Cô bé rất trong sáng, cũng rất đáng yêu, Phi Yên nói cô bé giống hệt Tiểu Nhu.
Tuy Phi Yên không thích nói chuyện, nhưng lại không bài xích Tiểu Sở. Có lẽ vì cùng quê, hai người tâm sự rất hợp ý. Xa xa thấy em rốt cục nở nụ cười, tôi cũng yên tâm không ít.
Có một ngày, tôi đang gác đêm, Tiểu Sở tới đưa tôi một chén trà nóng.
Cô bé mỉm cười ngọt ngào, "Anh Cảnh, chị Phi Yên hay nhắc tới anh lắm."
"Vậy sao, cô ấy nói gì?" Tôi rất ngạc nhiên.
"Chị ấy nói, thật ra anh là người tốt, giúp chị ấy cứu người chị ấy yêu thương nhất, vậy nên rất biết ơn anh."
Tôi không nói nổi lời nào, cánh tay run lên, suýt chút nữa làm sánh nước trà.
"Em biết, chị Phi Yên không thích ngài Lôi, chị ấy... Đang đợi người kia. Tuy chị ấy không bao giờ khóc, nhưng em vẫn cảm thấy đáng thương lắm."
Tiểu Sở vô tư than thở, tôi lại đứng đó thật lâu không thể nhúc nhích, nếu cô bé biết được sự thật, như vậy...
Kết quả, điều phải đến rốt cục cũng đến. Trên thế giới, không bí mật nào là không bị bật mí, những lời này đúng một cách chó má.
Ngày đó, hai tên đàn em đi vây bắt Hàn Tĩnh Ảnh với tôi đột nhiên ôn lại chuyện cũ trong vườn hoa, vừa vặn bị Phi Yên nghe thấy. Kết quả, em không điên, nhưng cũng không khác vậy là bao.
Lôi nhốt em trong căn phòng bí mật nhất biệt thự, trừ Tiểu Sở ra, ai cũng không được phép vào thăm.
Lôi đem hai gã đàn em ra cắt miếng, bắt đầu từ lưỡi, vứt cho chó ngao ăn ngay trước mặt bọn họ, tiếng kêu thảm thiết cách mười dặm cũng nghe được, khiến bầu không khí nơi đây càng thêm phần nặng nề.
Nhìn nét mặt Lôi ngày càng sắc lạnh, lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng không biết phải làm gì.
Rồi Tiểu Sở lại đến, khóc nấc lên, "Anh Cảnh, anh nhất định phải cứu chị Phi Yên. Chị ấy... Chị ấy..."
"Cô ấy làm sao? Nói rõ xem!" Tôi quát to.
Tiểu Sở ngẩn người, lắp bắp, "Chị ấy bảo phải đi, chị ấy muốn đi... Đi tìm người yêu. Ngài Lôi chẳng những không cho, còn tra tấn, mấy ngày nay... Chị ấy gần như không xuống giường được, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, nhưng hễ tỉnh là lại nói muốn đi, ngài Lôi... Ngài ấy đáng sợ lắm..."
"Anh Cảnh, anh mau nghĩ cách cứu chị ấy đi, nếu không chị ấy sẽ phát điên mất!" Tiểu Sở lại khóc nức nở.
Tôi hít sâu một hơi, "Em về trước đi, nhớ không được nói với ai là đã đến đây tìm anh."
Tiễn bước Tiểu Sở, suy nghĩ trong tôi rối như một mớ bòng bong, đã đến mức này, rốt cuộc phải làm gì bây giờ? Cảnh trong mộng lại hiện lên, em đứng trước mặt tôi, cơ thể dính đầy máu, tàn tạ không chịu nổi.
Tôi đánh hôn mê tên gác cửa, chỉ còn cách ngu ngốc này thôi, bởi căn bản tôi không có quyền điều bọn họ đi chỗ khác. Bước vào căn phòng âm u liền nhìn thấy Phi Yên, em cuộn mình nằm trên giường, vùi đầu trong cánh tay, lúc nghe tiếng mở cửa hơi run rẩy một chút, sau đó ngẩng đầu lên, thấy tôi đến cũng không tỏ vẻ gì, chỉ đơn giản là nhìn mà thôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy ánh mắt em như hai lưỡi dao sắc bén, găm thẳng vào trái tim.
"Cảnh Sanh, sao lại gạt em?" Em cúi đầu hỏi, nhất thời không nhận ra cảm xúc.
"..." Tôi biết nói gì bây giờ? Ngay cả câu xin lỗi đều không thốt nổi.
"Cảnh Sanh, thả em ra." Phi Yên bình tĩnh nói.
Tôi kinh ngạc nhìn em, bị tra tấn đến mức này rồi mà em còn muốn đi?
"Phi Yên, bình tĩnh một chút, cậu ta chết rồi, anh tận mắt nhìn thấy." Tôi khó khăn nói hết.
"Thả em ra."
"Phi Yên, tỉnh táo lại đi, cho dù tới chỗ nào, Lôi cũng bắt được em về thôi, em không thoát nổi đâu. Bị bắt về rồi, kết cục sẽ còn thảm hơn bây giờ."
"Anh ấy không chết, trái tim em cảm giác được anh ấy còn tồn tại. Anh ấy đang gọi em, chúng em có thần giao cách cảm. Cảnh Sanh, anh hiểu không?"
Tôi không hiểu, tôi chưa từng có cảm giác này.
"Phi Yên, sao em lại thích nó như vậy?" Tôi chua xót hỏi.
"Bởi vì, anh ấy tìm lại nước mắt cho em."
Tôi vẫn không hiểu.
"Cảnh Sanh, hồi mười lăm tuổi em từng bị thương nặng, mẹ em đi tìm thầy bói đến coi số. Thầy nói đuôi mắt trái của em có nốt ruồi lệ, nhất định cả đời chịu khổ, chảy cạn nước mắt. Nhưng em không tin số mệnh, từ đó về sau không khóc thêm lần nào nữa, luôn tự nhủ mình chỉ được phép cười, dù có mệt mỏi cỡ nào. Cho đến khi gặp anh ấy, anh ấy nói, chỉ lúc chân thành khóc vì người khác, em mới có thể cười thật lòng.
Anh ấy tìm lại nước mắt cho em, em vì anh ấy mà khóc. Anh ấy chưa bao giờ cười, lại nguyện ý giãn mặt mày vì em. Cảnh Sanh, anh có hiểu cảm giác được tương cứu lúc hoạn nạn là sao không? Khi người ta cảm thấy trên thế giới chỉ có người đối diện mà thôi."
Tôi không có cảm giác như em nói, có lẽ cả đời đều không có, ở trong mắt tôi, tình yêu chính là một miếng thịt đổi vị. Nhưng nhìn nét mặt hạnh phúc của em khi nhắc lại chuyện cũ, đáy lòng tôi rung động.
"Cảnh Sanh, thả em ra. Đừng để em tuyệt vọng lần nữa."
Nhìn đôi mắt em đau đớn, tôi chợt có cảm giác muốn khóc.
"Đi thôi, Lôi không ở đây, anh sẽ nghĩ cách đưa em ra ngoài."
Không biết Lôi sẽ trừng phạt tôi thế nào, nhưng không quan trọng, đây là tôi nợ em.
Chẳng mấy chốc Lôi trở về, nhìn phòng ngủ rỗng tuếch, cười khẩy, sau đó túm cổ áo của tôi, ép tôi nhìn thẳng, chóp mũi gần như chạm vào nhau, "Cảnh Sanh, cậu làm tôi ngạc nhiên thật đấy!"
"Bắt về, chỉ cần sống, bị thương, tàn phế không quan trọng!" Lôi lạnh lùng ra lệnh.
Vây bắt không thuận lợi như trong tưởng tượng, em là cô gái thông minh, đám tay chân của Lôi thế nhưng nhất thời không tìm được manh mối gì, nhưng hiển nhiên cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lôi chà lau thanh kiếm katana đặt trên bàn, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh khiến người ta không rét mà run, đây là quà sinh nhật năm ngoái tổ chức Nhật Bản tặng cậu ta, đương nhiên còn kèm theo một mỹ nữ, bị Lôi hưởng dụng một lần xong liền đem ra tế kiếm.
Gần đây tôi luôn rơi vào trạng thái bất an, bắt đầu từ ngày đó, Lôi không nói với tôi một câu, không liếc nhìn tôi một cái, nhưng cũng không cho phép tôi rời xa nửa bước.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang, đàn em nhấc máy đưa cho Lôi, sau khi nghe xong, cậu ta mỉm cười, tâm tình có vẻ rất tốt, trong lòng tôi thầm kêu, hỏng rồi!
Lúc Phi Yên trở về, khóe miệng có vết máu, chân đi khập khiễng, cánh tay bị trật khớp. Nhưng may là cơ thể vẫn đầy đủ, tôi chỉ dám nghĩ như vậy. Em trốn trong một gia đình nông dân vùng ngoại thành, chẳng trách không tìm thấy. Nếu đến thẳng nhà ga hoặc sân bay, nhất định tay chân của Lôi đã bắt được sớm hơn, đương nhiên em ở lại nơi này còn một nguyên nhân nữa, em không tin người kia đã chết.
Lôi cười đến vô cùng khủng bố, thật sự rất khủng bố, như một sói bị thương lại đột nhiên nhe răng cười, để lộ hàm răng sắc nhọn đến gai lạnh.
Nhưng từ đầu đến cuối, Phi Yên không nhìn Lôi đến một lần, không nói dù chỉ một câu. Em phạm phải nguyên tắc cấm kị nhất, Lôi không thích bị người khác xem nhẹ, nhất là khi người khác là em.
"Biết tôi xử lý mấy đứa con gái chạy trốn thế nào không?" Ánh mắt Lôi như tỏa ra hơi lạnh, "Tôi sẽ nhét thủy tinh vào âm đ*o của chúng nó, sau đó đưa cho các anh em lần lượt chơi cửa sau."
Tôi run rẩy, tôi biết Lôi không nói giỡn, cậu ta thật sự dám làm vậy. Lôi chưa bao giờ đánh đàn bà, nhưng cậu ta có rất nhiều cách khiến bọn họ sống không bằng chết.
"Nói chuyện! Tôi còn chưa cắt lưỡi cô đâu!"
Phi Yên nhìn Lôi, khẽ gật đầu, ý bảo Lôi đi qua. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần em cầu xin, có lẽ Lôi sẽ tha thứ.
Kết quả, Lôi nhận được một bãi nước bọt lẫn máu. Đám người chung quanh hít một hơi sợ hãi, bầu không khí như rơi xuống 0 độ.
Đàn em lập tức đưa khăn, nhưng Lôi gạt đi, cậu ta bóp mạnh cằm Phi Yên, như muốn phá hủy nó, vẻ mặt dữ tợn.
"Được lắm, giỏi lắm. Không chịu nói phải không? Ngay từ đầu đã biết cô em là con mèo thích cào mà, đáng ra phải cắt hết móng vuốt mới đúng."
Không chỉ Lôi bất ngờ, mà tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ. Một cô gái nhìn qua mong manh yếu đuối lại có cá tính mạnh mẽ đến vậy.
Cuộc đời Lôi chưa từng thảm hại như hôm nay, cậu ta giận quá hóa cười, quay sang nhìn tôi, "Cảnh Sanh, nhớ tôi từng nói với cậu điều gì không, trên đời này ai cũng có nhược điểm. Có người sợ nghèo, có người sợ đau, có người sợ chết. Mà Phi Yên của chúng ta hình như không sợ gì hết, vậy nhược điểm của cô ta nằm ở đâu?"
Tôi không đoán ra, cũng không muốn đoán. Đương nhiên, Lôi cũng không cần tôi đoán.
"Chắc chắn có thứ khiến cô sợ, đúng không? Mang ra đây!" Lôi ra lệnh cho đàn em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.