"Biết không? Trên gáy em có một nốt ruồi." Lôi ôm tôi trong suối nước nóng, nhẹ nhàng hôn vai tôi.
Tôi gật gật đầu, đương nhiên tôi biết, Tĩnh Ảnh đã từng nói rồi. Anh cũng rất thích ôm tôi từ phía sau, khẽ hôn lên cổ tôi. Anh nói, cổ tôi rất nhỏ, dường như chỉ dùng một chút lực là có thể bẻ gẫy.
"Đuôi mắt trái của em cũng có một nốt ruồi."
"Thật không? Sao anh không thấy?" Hắn xoay người tôi lại, ôm mặt tôi cẩn thận xem xét.
"Em tẩy rồi, đương nhiên không thấy được." Tôi cười đáp.
"Vì sao?"
"Cả đời chịu khổ, chảy cạn nước mắt. Đây là lời thầy bói phán cho em, em không thích, nên tẩy thôi."
Ánh mắt hắn chợt lóe qua điều gì, sau đó hôn tôi, rất dịu dàng, như sợ sẽ làm tôi vỡ nát.
Trước kia hắn không như vậy. Nụ hôn của luôn hung tàn mạnh bạo, thấy máu mới hài lòng.
Hắn hôn lên hình xăm của tôi, khẽ liếm cắn. Gần đây hắn thích làm điều này, tôi nghĩ chẳng mấy mà hình xăm cần làm mới.
Nhìn hình xăm trước ngực hắn, tuy giống của tôi, nhưng lại nhiều hơn một phần hoang dại, thể hiện ra một sức mạnh vô hình. Lúc lên giường, chưa bao giờ tôi dám nhìn hình xăm của hắn, bởi nó khiến tôi nghĩ đến bốn chữ "Khắc cốt ghi tâm" mà hắn từng nói. Bốn chữ ấy, làm tôi lo sợ.
"Phi Yên, Phi Yên của anh..." Hắn không ngừng nhỏ giọng lặp lại tên tôi, mềm nhẹ hôn lên xương quai xanh, lên ngực tôi.
Tôi tựa vào bờ suối, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên lên giường với Lôi Trạm, tôi đã không phản kháng, ít nhất là ở mặt hành vi. Tôi sẽ không làm chuyện vô nghĩa, dù rốt cục vẫn phải ăn không ít khổ với người này.
Ngày trước tôi không cho rằng thân thể đau đớn là chuyện gì đáng sợ, tuy tôi sợ đau, nhưng tôi tin tưởng, tổn thương trên thân thể vẫn dễ lành hơn nhiều so với tổn thương nơi tâm hồn.
Chỉ đến khi bị hắn đè dưới thân, tôi mới phát hiện, thể xác đau đớn vô biên cũng là một loại tra tấn tinh thần, chỉ cần hắn tới gần, trái tim tôi sẽ run lên bần bật.
Thời gian gần đây, hắn dịu dàng đến đáng sợ. Tôi biết hắn đang cố gắng bù đắp điều gì. Nhưng có ai thấy chiếc gương vỡ lại có thể lành lặn như cũ không?
Hắn mơn trớn vết sẹo trên vai tôi, ngón tay run run, tôi biết, đó cũng là kiệt tác của hắn.
Thấy hắn hối hận, tôi yên lặng thở dài trong lòng. Rốt cuộc ai là nỗi đau của ai, ai đang giày vò ai?
Dạo này, Lôi có vẻ rất vui. Hắn từng nói, hắn ghét nụ cười của Cảnh Sanh mỗi khi ở bên tôi, rất rất ghét, nhưng hiện tại hắn cũng cười như vậy.
Nhìn hắn cười, không biết vì sao tôi có chút ưu thương. Loại cảm giác này, tựa như ngày xưa thăm quan vườn bách thú, thấy con sói bị nhốt trong lồng sắt.
Có đôi khi tôi nghĩ, thật ra hắn và Cảnh Sanh giống nhau, cô đơn từ sâu thẳm tâm hồn, có điểm yếu lòng không thể cho ai biết.
Tôi tưởng tượng, nếu không trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, liệu tính tình hắn có khác hay không?
Nhưng chính như Cảnh Sanh từng nói, khát máu đã trở thành bản năng của hắn. Nhìn cách hắn xử lý đàn em nơi này thì biết. Tuy lần nào cũng được đưa đến nơi xa phòng trừng phạt nhất, nhưng những tiếng kêu thảm thiết vẫn làm tôi sợ run.
Sau đó, hắn vẫn có thể ôm tôi như thường, dỗ tôi vui vẻ. Điều này khiến tôi không khỏi hoài nghi, Lôi, thần kinh của anh được làm từ thứ gì?
Hiện tại lên giường với tôi, hắn sẽ tắt đèn, dù trước kia không như vậy.
Tôi biết hắn thích nhìn tôi đau đớn, hắn thích xem tâm hồn và thể xác tôi cùng bị hành hạ, muốn tránh mà không thể. Hắn từng nói không chỉ một lần, rằng nét mặt kiểu đó của tôi rất đáng yêu. Rồi hắn sẽ mạnh mẽ tiến vào, coi tiếng rên rỉ thương xót của tôi là thứ nhạc phối tuyệt vời nhất.
Nhưng hiện tại hắn lại sợ nhìn tôi đau, thậm chí thấy tôi nhịn đau mỉm cười, đôi mắt hắn sẽ tràn đầy khổ sở.
Tôi cảm thấy, nếu thích thứ gì, hắn sẽ coi như báu vật, chở che kín đáo; Nhưng một khi không thích, hắn sẽ hung hăng dẫm nát dưới chân, hơn nữa làm nó muốn sống không thể, muốn chết không xong.
Cá tính của một người, tại sao có thể cực đoan đến mức ấy? Vừa làm tôi sợ, lại vừa làm tôi... Thương.
Tôi biết, suy nghĩ này của mình cực kì nguy hiểm, tựa như Cảnh Sanh nói, có những người không được phép thương xót, huống chi là một con dã thú đang ngủ đông?
Nhưng trừ thương xót ra, tôi còn có thể cho hắn thứ gì nữa? Tôi biết điều hắn cần, nhưng tôi không cho được.
Đối với tôi mà nói, tình yêu là vĩnh hằng, là duy nhất. Tuy nhiều người nghĩ điều này thật ngu ngốc, nhưng đó vẫn là quan điểm yêu của tôi. Nếu trái tim đang tồn tại một người, tôi không thể dang tay đón nhận một người khác. Tôi biết, bóng dáng Tĩnh Ảnh vẫn quanh quẩn trong lòng tôi.
Tình yêu của chúng tôi, từng phải đấu tranh lâu như vậy, hiện tại lại làm tôi bất lực, đành giấu ở nơi không ai có thể chạm đến. Giờ đây, tôi chỉ dám mong anh sống tốt, tình yêu dù vĩ đại đến đâu, sinh mệnh cũng phải làm trụ cột.
Cả đời chịu khổ, chảy cạn nước mắt. Tôi không tin số mệnh, nhưng gần đây lại khóc rất nhiều, luôn là lúc làm tình xong với Lôi. Tôi không biết vì sao, chỉ cảm thấy trái tim đau quá, đau như muốn vỡ ra, đau đến không thể hô hấp. Đó là vì thứ tình yêu mờ mịt tương lai, hay là vì nét mặt Lôi đau khổ?
Tôi không muốn nhìn hắn đau khổ, tôi nghĩ thứ cảm xúc này không nên thuộc về hắn.
Nhưng mỗi khi lên giường, tôi vẫn không cách nào tỏ ra vui thích nổi, dù chỉ là một chút.
Xác thực, tôi có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng ở phương diện này, nỗi sợ tình dục đã đâm vào cốt tủy.
Nếu nói Nguyên Hoa cho tôi ấn tượng khủng khiếp ban đầu, như vậy Lôi Trạm chính là kẻ không ngừng làm sâu sắc thêm ấn tượng ấy, lưu lại vết thương quá sâu trong lòng tôi.
Vết thương, rồi sẽ lành, huống chi năng lực tự lành của tôi rất mạnh, nhưng nó cần thời gian. Hiển nhiên, thời gian Lôi cho tôi không đủ.
Thở dài, tôi âm thầm cảm thán, vì sao cuộc sống vốn đơn giản lại trở nên phức tạp như vậy? Chợt nhớ đến vế sau của lời phán thầy bói dành cho tôi: Tình thân nông, tình duyên mỏng, kết cục đều sẽ hôi phi yên diệt...
Tôi không khỏi rùng mình.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, hơi mệt thôi." Tôi dựa vào vai hắn, không dám đối diện hắn, sợ hắn thấy đau thương trong mắt tôi. Chúng tôi đều biết, thứ hắn muốn không phải điều này.
Dù quan hệ giữa hắn và tôi có nhiều điều thay đổi, nhưng một điều chung quy bất biến: Quyền lực của hắn – Gông xiềng của tôi.
Vài ngày sau, chúng tôi rời Nhật Bản.
Cảm xúc vui vẻ không thèm che giấu của Lôi làm Cảnh Sanh trợn mắt há hốc mồm, tò mò nhìn tôi.
Tôi khoát khoát tay, ý bảo: Đừng hỏi em, em không biết gì hết.
Sau đó Cảnh Sanh lắc đầu, thở dài một hơi rồi bỏ đi.