"Đây là cái gì?" Tôi tò mò hỏi Lôi.
"Em mở ra sẽ biết."
Tôi mở chiếc hộp hình chữ nhật phong cách cổ xưa ra, bên trong thế nhưng đặt một con dao găm xinh xắn. Mà thực sự thì, trông nó giống một thanh đoản kiếm hơn, lưỡi kiếm sắc bén, chuôi kiếm làm bằng vàng ròng, mặt trên có khắc hoa văn của dân tộc thiểu số nào đó, cộng thêm một viên... Đá, hẳn là đá Hắc Diệu, nhưng tôi chưa từng gặp viên Hắc Diệu nào đẹp như vậy, sáng bóng mượt mà, dưới ánh trăng chiếu rọi còn tỏa ra bảy sắc cầu vồng.
"Đây là đá Hắc Diệu, vốn định khảm một viên kim cương đen, nhưng anh chợt nhớ ra em không thích kim cương. Vậy nên thay bằng thứ này, em sinh vào tháng ba, đây là đá phong thủy của em. Hơn nữa, nó là thánh vật trừ tà, có thể xua tan vận rủi. Yên tâm... Anh sẽ không để em đau khổ cả đời, chảy cạn nước mắt." Hắn khẽ hôn lên trán tôi.
Thì ra, hắn vẫn nhớ lời tôi nói ngày đó. Xác thực, đá Hắc Diệu được xưng là "Kỵ sĩ đen", chẳng những có công dụng trừ tà, nghe nói còn có thể hấp thu năng lượng tiêu cực, giải tỏa mệt nhọc, đề phòng bệnh tật. Tuy không quý bằng kim cương, nhưng lại hợp ý tôi vô cùng.
Hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người, tinh tế mà cẩn thận. Đàn ông như thế nếu đối xử tốt với ai, nhất định sẽ làm đối phương ấm áp đến tận đáy lòng. Nhưng hắn cũng có thể bắt lấy nhược điểm lớn nhất trong lòng cô, đả kích cô không chút nương tay.
Chỉ có điều, nếu muốn tặng Hắc Hiệu, chẳng phải nên làm vòng tay hoặc vòng cổ gì đó? Sao lại đính vào vật kỳ quái này? Đã vậy dưới chuôi kiếm còn xuyên một sợi dây vàng ròng, hắn không định bắt tôi đeo lên cổ làm trang sức đấy chứ?
Nhận ra nghi hoặc của tôi, hắn cười nhẹ, "Là cho em dùng để phòng thân."
"Phòng thân?" Chắc nói giỡn, dùng gọt táo còn được, phòng thân bằng cách nào?
Hắn nhìn ra ý nghĩ của tôi, cầm kiếm, nhấn lên hòn đá.
Lưỡi kiếm lập tức bật dài, cực kì mạnh, nếu đặt trước ngực ai, khẳng định sẽ đâm xuyên người đó.
"Đây là Xạ Nguyệt, anh bảo tổ vũ khí thiết kế riêng cho em. Đi theo anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, anh muốn em dùng nó."
Tôi tiếp nhận, nhẹ nhàng miết dọc lưỡi kiếm, độ sắc bén khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng. Nó thật đẹp, tên cũng rất êm tai, nhưng chung quy là thứ hung khí.
Tôi chỉ mũi kiếm về phía hắn, cười nói, "Không sợ em dùng nó hại anh?"
Hắn cầm bàn tay nắm kiếm của tôi, kéo tôi vào lòng, cưng chiều đáp, "Dám tặng em, sẽ không sợ bị em hại."
Cũng phải, Lôi Trạm làm sao có thể kiêng kị một thanh Xạ Nguyệt nho nhỏ được.
Tôi cười nhẹ, ném Xạ Nguyệt đi, bị hắn bế ngang dậy.
Nửa đêm, tỉnh lại từ vòng tay của hắn, gần như đã trở thành thói quen.
Mặc thêm áo ngủ, tôi đi ra ban công rộng mở, ngồi xuống mặt ghế lạnh lẽo, gác chân lên bàn thấp bên cạnh. Gió đêm thổi qua, đôi chân mảnh khảnh thon dài thấp thoáng dưới áo ngủ.
Trước giờ, tôi đều thích ngồi như vậy, nếu để mẹ thấy sẽ bị ăn mắng, bà không thích con gái thiếu đoan trang nề nếp.
Tôi gối tay sau đầu, nhìn ánh trăng sáng tỏ, phiền muộn trong lòng biến tan không ít.
Tức cảnh sinh tình, tôi đột nhiên nhớ tới bài 'Cẩm sắt' thiên cổ có một không hai của ông Lý Thương Ẩn, bất giác khẽ ngâm:
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp,
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,
Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Thử tình khả đãi thành truy ức,
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.
(Dịch nghĩa: Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây,
Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ.
Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm,
Lòng xuân của vua Thục gửi vào chim Đỗ Quyên.
Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ,
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói.
Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng,
Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.)
Đây là bài thơ đầu tiên thầy Phó Vĩ dạy tôi đọc diễn cảm, lúc ấy, thái độ nghiêm túc mà ưu thương của thầy thường thường khiến tôi bật cười. Thấy vậy, thầy yên lặng lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nói: "Phi Yên, em còn nhỏ quá, chung quy không hiểu được."
Năm đó tôi mới mười lăm tuổi, làm sao lý giải được nỗi ai oán "Ngũ thập huyền" của thi nhân?
Nay ngẫm lại mới thấu, thi nhân đang than thở cuộc đời khó lường, thay đổi chóng vánh như gắn thêm bánh xe. Trong phút chốc lý tưởng tan biến, trong phút chốc niềm tin sụp đổ, trong phút chốc hoan ái như khói, trong phút chốc tóc đen thành tuyết...
Khoảnh khắc tốt đẹp, đáng quý lại diễn ra quá mau, khi kịp nhận thức đã tan thành cát bụi. Vậy nên, hết thảy chỉ là "Võng nhiên"...
Cuộc đời tôi phải chăng cũng thế? Trải qua vô số luân hồi, mỗi bước đi đều giống như trong mơ, tôi đặt mình trong mơ, không phân rõ rốt cuộc đâu là thật, đâu là ảo. Có khi cảm thấy bản thân chỉ là linh hồn du đãng, nếm thử đau xót nơi trần gian.
Chậc chậc, tôi tự giễu trong lòng, dạo này có vẻ dễ xúc động quá.
Kinh Phật viết: "Hết thảy chư tướng, tức là phi tướng", "Sắc tức là không, không tức là sắc", lại viết "Cầu bất đắc khổ", "Hết thảy hứa hẹn, như ảo ảnh trong mơ."
Tĩnh Ảnh, có phải tình yêu của chúng ta đã trở thành hoa trong gương, trăng trong nước? Như "Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên", mong muốn mà không thể chạm tay?
Gần đây mỗi lúc đau thương lại nhớ tới anh, cảm giác ấy tựa như... Anh muốn nói lời vĩnh biệt.
Ánh trăng dịu dàng là thế, mắt tôi lại thấy đau, bưng tay che kín mắt, nhưng không ngăn được nước mắt, hiện tại tôi thế nhưng bi ai cỡ này.
Cúi đầu nhìn Xạ Nguyệt, nó không thể cho tôi đáp án, lưỡi kiếm lạnh lẽo như trước.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại trong lòng Lôi, tôi có chút hoang mang, tôi đâu có...
Nhưng hắn không giải thích một lời, hôn môi tôi, thúc giục tôi rời giường ăn bữa sáng.
Hôm nay tôi ăn không ngon, có lẽ bị cảm lạnh.
"Làm sao vậy, trông sắc mặt em không tốt lắm?"
"Không có gì, chắc bị trúng gió."
"Hay anh gọi bác sĩ?"
"Không cần phiền toái như vậy, tự em đến viện là được, em cũng muốn đi ra ngoài một chút."
"Được, để anh gọi Cảnh Sanh đi cùng em."
Tôi gật gật đầu.
Không có gì đáng ngại, bác sĩ kê cho tôi một đơn thuốc cảm cúm, Cảnh Sanh đi lấy thuốc, còn tôi ngồi ở sảnh chờ.
Lúc này, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, là Triển Thạc.
Bất ngờ gặp nhau, cách anh ta nhìn tôi có chút kì lạ, có thể do lần trước bị tôi dọa sợ.
"Tiền bối, chúng ta thật có duyên."
"Phi Yên... Có chuyện này anh nghĩ nên nói cho em biết."
...
Trên đường trở về, Cảnh Sanh thường thường quan sát tôi, tôi không rảnh bận tâm, trong đầu lúc này chỉ tồn tại là những lời Triển Thạc nói.
"Em biết không? Nguyên Hoa chết rồi, chết rất thảm. Pháp y nói, con bé bị chém đứt tứ chi, chảy máu đến chết, thời gian kéo dài bốn năm giờ. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khuôn mặt còn bị vụn thủy tinh cào nát."
"Chú anh nói, con bé đắc tội... Vậy nên không ai bảo vệ được. Phi Yên, gã đang sống cùng em vô cùng nguy hiểm."
Nguyên Hoa, cô ấy thế nhưng chết rồi, chết thảm như vậy. Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin được, cô bạn thân rạng rỡ ngày xưa, bị người ta chặt chân chặt tay.
Mà nụ cười má lúm từng giúp tôi cảm thấy ấm áp, cũng bị thủy tinh cào nát, đầm đìa máu thịt.
Dạ dày quặn lên.
"Cảnh Sanh, dừng xe!" Tôi quát lớn.
Anh ta giật mình nhìn tôi, lập tức dừng xe.
Tôi chạy xuống, ngồi ven đường nôn khan liên tục.
"Cô Bộ, cô không sao chứ?" Cảnh Sanh thân thiết hỏi.
"Cảnh Sanh, là hắn làm đúng không?" Tôi hít sâu một hơi, tựa vào thân cây, cơ thể như bị rút sạch sức lực.
"Cô Bộ..." Anh ta có phần khó xử.
"Quên đi, chúng ta đi thôi." Tôi phẩy tay, không muốn gây khó dễ, đáp án không cần nói cũng biết, loại chuyện này, chỉ hắn làm được.
"Phi Yên, em..." Cảnh Sanh lo lắng nhìn tôi.
"Yên tâm, em không ngốc đến mức chất vấn hắn chuyện này đâu." Mà tôi dựa vào đâu để chất vấn?
Chỉ là, hắn đã hứa với tôi. Tôi không thể tưởng tượng nổi, trước mặt hắn nói "Không có chuyện gì đâu", xoay lưng lại đi giết người, tàn nhẫn như vậy, quả thực mất hết nhân tính.
Còn thứ gì đáng để tôi tin tưởng?
Buổi tối, hắn vừa xuất hiện liền ôm tôi vào lòng, tôi cảm thấy chính mình đang phát run.
Cùng ăn bữa tối, tôi tránh né mắt hắn, tôi không biết hắn có phát hiện hay không.
Tôi cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy đĩa thịt bò tái đỏ trên bàn, tâm trí lại liên tưởng đến thi thể không toàn vẹn của Nguyên Hoa, dạ dày lập tức quặn lên.
Tôi chạy vào toilet nôn mửa.
"Phi Yên, em sao vậy?"
"Đừng chạm vào em!" Tôi gạt tay hắn ra, nhìn hắn buồn buồn, tôi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, "Xin lỗi, em không sao."
"Cảnh Sanh, Phi Yên sao vậy?" Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng
Cảnh Sanh bối rối nhìn tôi, "Cô ấy... Hôm nay gặp Triển Thạc."
"Cảnh Sanh, cậu tự biết phải làm thế nào."
"Đủ rồi, Lôi Trạm!" Cảm xúc của tôi rốt cục bùng nổ, thật sự không chịu nổi thái độ coi mạng người như cỏ rác của hắn.
"Phi Yên, em có nhớ ai đã hại mình không?"
Tôi cố gắng tiết chế cảm xúc, "Đương nhiên em nhớ, nhưng em không bảo anh giết cô ấy."
"Anh chỉ biết là, anh trừng phạt đúng người đúng tội, cô ta khiến em..."
"Lôi Trạm, đừng lừa mình dối người, trong lòng anh hiểu rõ, người làm em tổn thương sâu nhất chính là anh. Mỗi lần lên giường cùng anh, em đều có cảm giác như bị cưỡng hiếp!"
Hắn nhìn tôi, lạnh lùng nở nụ cười, "Cuối cùng cũng nói ra. Sợ tay tôi dính máu gì cơ chứ? Em nghĩ Hàn Tĩnh Ảnh thì sạch sẽ, nghĩ cậu ta chưa từng giết người hay sao? Chẳng qua lấy cớ mà thôi, căn bản em chưa từng quên nó!"
Hắn bóp chặt cằm tôi, ánh mắt trở nên thô bạo.
Tôi nhìn hắn, cười nhẹ, "Vì sao phải quên anh ấy? Lúc trước em theo anh, nguyên nhân chính anh cũng rõ."
"Đương nhiên tôi rõ, lần đầu em nằm dưới thân tôi là vì nó, ăn hết đau khổ, lại còn nói sẵn lòng chịu đựng. Em thật vĩ đại! Đến tận bây giờ em nằm dưới thân tôi, vẫn là vì nó. Nó còn sống, em tưởng tôi không biết?"
Tim tôi nhất thời cứng lại, cái gì? Hắn đã biết?
Trông thái độ của tôi, hắn cười châm chọc, "Trên giường vừa cười với tôi, xuống giường liền khóc vì nó, em coi tôi là người mù? Lôi Trạm tôi đây chưa bị đùa giỡn như vậy bao giờ. Nhìn em vì nó mà miễn cưỡng cười vui, tôi hận không thể xé xác em ra!"
Tôi biết, sớm muộn gì chúng tôi cũng tới bước này, thế nhưng... Đáy lòng vẫn đau nhói.
"Em khóc, không chỉ vì anh ấy." Tôi trần thuật sự thực, tôi khóc, không chỉ vì Tĩnh Ảnh.
"Tôi biết, em thương hại tôi. Bộ Phi Yên, tôi rất muốn bổ đầu em ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì. Tôi cần em thương hại? Em nghĩ em là ai?" Giọng hắn tỏ rõ khinh thường
"Nói cho em, chuyện lần trước chỉ là cạm bẫy, là khổ nhục kế tôi và Cảnh Sanh cùng diễn mà thôi, không ngờ em lại quá dễ lừa." Hắn lạnh lùng cười.
Tôi bàng hoàng, liếc sang Cảnh Sanh, từ vẻ mặt của anh ta tôi biết, Lôi Trạm nói thật!
Tôi không thể tin nổi, vì một trò chơi, Lôi Trạm lại tự làm bản thân thương nặng đến vậy, rốt cuộc hắn bị điên, hay rảnh rỗi đến phát chán? Tôi thật sự không thể lý giải.
Thì ra, kẻ ngốc nhất vẫn luôn là tôi. Người ta giăng bẫy chờ tôi, tôi không phụ sự mong đợi liền nhảy vào không chùn bước.
Nhìn Lôi Trạm lạnh lùng, nhìn Cảnh Sanh hờ hững, tôi đột nhiên phát hiện, bản thân chỉ là con chuột bạch bị đem ra đùa bỡn, tốt bụng đến ngu xuẩn.
Thì ra, kẻ đáng thương nhất chính là tôi, kẻ đáng thương hại nhất cũng chính là tôi, tôi còn ngây thơ đi thương hại người khác, nực cười đến cực điểm.
Tôi còn tưởng rằng, anh dịu dàng che chở tôi đều xuất từ tấm lòng, tôi bứt rứt không thôi vì không thể đáp lại tình cảm của anh, thổn thức cảm thán vì thời ấu thơ anh gặp nhiều trắc trở.
Thì ra hết thảy đều là giả, hết thảy chỉ là thủ đoạn anh dẫn tôi mắc câu, Lôi Trạm, anh tàn nhẫn quá. Có thể đùa bỡn lòng người đến trình độ này, tìm khắp thiên hạ cũng không thấy kẻ thứ hai!
Tôi cười cười tự giễu, "Thì ra, tôi sắm vai con ngốc lâu như vậy, bị các người đùa bỡn xoay quanh. Lôi Trạm, anh hẳn phải đắc ý mới đúng, anh tức giận cái gì?"
Tôi biết, nụ cười của mình nhất định rất nhợt nhạt, rất đau xót...
Hắn hừ lạnh một tiếng, ấn mạnh tôi lên vách tường, tôi cảm giác không khí bị rút sạch khỏi lồng ngực, xương sống cũng mau nứt vỡ.
"Chưng bộ mặt này ra ít thôi, tôi lừa cô thì sao? Cô không lừa tôi chắc? Cô đã bao giờ cho tôi một điểm thật lòng? Đã bao giờ cười đúng nghĩa với tôi, đã bao giờ cam tâm tình nguyện nằm dưới thân của tôi? Chưa bao giờ hết, cô chỉ cho tôi thứ thương hại tức cười mà thôi!"
Lôi dữ tợn rít gào, giống như con dã thú bị thương, đôi mắt phẫn nộ, oán hận, cùng... Tuyệt vọng.
Vì sao? Lần nào bị thương, bị lừa cũng là tôi, sao anh còn tỏ ra đau đớn hơn tôi? Tôi làm anh tổn thương? Hay đây lại là một trò chơi khác?
"Tôi giăng bẫy để bắt lấy trái tim của cô, nhưng mẹ nó chứ, cô làm gì có tim!" Hắn nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi có tim, nhưng... Anh không xứng!" Tôi gằn từng tiếng.
Nhìn Cảnh Sanh lo lắng, tôi suýt nữa bật cười, hiện tại mới lo lắng, liệu có quá muộn rồi không? Anh biết mọi chuyện ngay từ đầu, lại không nói một lời, trơ mắt để tôi trở thành chuột bạch cho hắn ta tiêu khiển, anh còn vô tình hơn Lôi Trạm!
"Tôi biết cô để tim ở đâu, Bộ Phi Yên, tôi vốn định làm ngơ như không biết, nhưng cô đã lựa chọn trở mặt, tôi đây cũng không cần cố kỵ làm gì. Tôi sẽ bắt Hàn Tĩnh Ảnh về, lóc từng miếng thịt của nó cho cô xem." Hắn cười lạnh lùng, giống như con sói dữ nhìn thẳng con mồi.
Tôi hoảng sợ, cắn răng nói, "Lôi Trạm, tôi thật sự không nên coi anh là người!"
Dã thú chung quy dã thú, kết cục của Đông Quách tiên sinh chính là bị dã thú nuốt chửng vào bụng.
Vốn tưởng rằng giữa chúng tôi đã có điều thay đổi, thì ra vẫn y như cũ. Hắn là Lôi Trạm, tôi là Bộ Phi Yên, chúng tôi vẫn phải ngọc đá cùng vỡ, hôi phi yên diệt...