Tôi nhìn thấy tia sáng lạnh của Xạ nguyệt lóe qua trước mắt, thế giới bỗng chốc biến thành màu đỏ.
Trước khi té xỉu, tôi nghe thấy Tĩnh Ảnh cùng Cảnh Sanh nổi điên hô tên mình.
Lôi ôm tôi, lấy tay che hai mắt tôi, tựa như có thể đẩy máu về chỗ cũ.
Hắn run giọng gầm quát, "Bộ Phi Yên, em được lắm, em tàn nhẫn lắm!"
Tôi đủ tàn nhẫn, ngay từ đầu tôi đã nhận thức được điều này.
Khi tỉnh lại đã là trong bệnh viện, hai mắt quấn băng gạc, ở bên chăm sóc tôi chỉ có thầy thuốc và y tá.
"Cô Bộ, may mắn được đưa tới bệnh viện kịp thời, đôi mắt cô có thể bảo toàn, nhưng giác mạc bị tổn thương, thị lực..."
"Gọi Cảnh Sanh giúp tôi." Tôi không có hứng thú nghe tiếp, hiện tại chỉ quan tâm đến một điều.
"Phi Yên..." Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng nghe âm thanh cũng có thể đoán được anh ta đang nén khóc.
Tôi cười cười, "Cảnh Sanh, đừng tự trách, anh không cứu nổi em."
"Phi Yên... Đáng giá sao?"
Tôi cười khổ một chút, đáng giá hay không, không phải vấn đề hiện tại cần cân nhắc. Trên thế giới không có thuốc chữa hối hận, có gan làm, thì phải có gan chịu.
"Cảnh Sanh, Tĩnh Ảnh..."
Anh ta thở dài một hơi, "Anh thả nó đi rồi."
Tôi có chút nghi ngờ.
"Yên tâm, lần này là thật. Anh vốn không muốn thả, lúc ấy nó gần như phát điên, ánh mắt nhìn Lôi cực kì hung hãn, giữ lại sớm muộn gì cũng là mầm tai họa. Nhưng Lôi nhất định bắt anh thả nó. Lôi... Bị em dọa sợ. Chỉ có điều, thằng nhóc đó cũng không được trở về, Lôi đã ban lệnh, thấy là giết."
Tôi gật gật đầu, còn sống là tốt rồi. Tĩnh Ảnh, đừng quay lại.
"Cảm ơn anh, Cảnh Sanh "
Anh ta lại thở dài, "Em nghỉ ngơi đi."
Mãi cho đến ngày tôi xuất viện, Lôi không xuất hiện, Cảnh Sanh cũng không.
Tôi tự tháo băng gạc, trước mắt chỉ thấy mấy bóng đen lờ mờ. Bác sĩ nói tôi bị thương giác mạc, nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng, nên nếu mổ thay giác mạc có thể khỏi hẳn.
Lúc này, có người đến, là Cảnh Sanh.
"Phi Yên, Lôi muốn anh chuyển lời, chuyện phẫu thuật em không cần lo lắng, cậu ta sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, giác mạc thích hợp nhất cho em. Nhưng nếu..."
Tôi lẳng lặng nghe, trực giác vế sau mới là điều mấu chốt.
"Nếu em muốn đi, cậu ta sẽ không ngăn cản. Từ nay về sau... Người dưng nước lã."
Tôi nở nụ cười, thì ra là vậy, muốn tôi dùng ánh sáng để trao đổi tự do. Hắn chỉ nghĩ được đến thế thôi sao? Lôi, chung quy anh vẫn không hiểu.
Tôi mệt mỏi, không chơi tiếp với anh được nữa.
"Thay em cảm ơn ý tốt của hắn, lần này, em lựa chọn rời đi."
"Phi Yên!" Cảnh Sanh cầm tay tôi, "Em hiện giờ thì đi sao nổi, đừng cố chấp."
Tôi cười cười, không phải cố chấp, mà là tôi chán ghét giao dịch, rất hao tổn tinh thần.
"Phi Yên, có chuyện này anh muốn nói với em từ lâu, nhưng Lôi không cho phép."
Tôi lẳng lặng nghe.
"Phi Yên, em cho rằng lần trước bị tập kích chỉ là vở kịch thôi sao?"
Chẳng lẽ không đúng? Lôi Trạm chính mồm nói, mà anh cũng cam chịu.
"Nguyên bản đúng là vở kịch, nhưng nửa đường bị bại lộ."
Tôi hơi hơi kinh ngạc, rốt cuộc anh ta có ý gì?
"Mới đầu, Lôi muốn diễn một hồi khổ nhục kế, nhưng trong đám tay chân chấp hành mệnh lệnh có nội gian. Đó là cơ hội tốt nhất để giết cậu ta."
"Cho nên?" Tôi hỏi.
"Bị tập kích là thật, Lôi liều mạng bảo vệ em là thật."
Tôi không biết có nên tin Cảnh Sanh hay không, vì Lôi Trạm, việc gì anh ta cũng dám làm.
"Anh biết, hiện tại em không tin ưởng anh. Nhưng em cẩn thận suy nghĩ xem, liệu có ai điên cuồng đến mức vì một trò chơi mà đánh cược tính mạng không?"
Xác thực, vấn đề này tôi cũng từng băn khoăn, nhưng Lôi Trạm vốn chính là một tên điên.
"Phi Yên, Lôi nói với anh, cậu ta chưa bao giờ có cảm giác này, mãnh liệt muốn bảo vệ một người, muốn đạt được một loại tình cảm nào đó đến vậy. Lúc ấy, Lôi nghĩ nhất định sẽ bị em bỏ mặc, không ngờ em lại cứu cậu ta. Lôi chưa từng được ai hy sinh vô điều kiện như thế, hơn nữa còn là người liên tục bị cậu ta làm tổn thương. Em giúp cậu ta thấy được ánh sáng."
Nhưng hắn lại kéo tôi vào bóng tối.
"Phi Yên, chuyện em gặp Hàn Tĩnh Ảnh, Lôi đã biết từ trước khi hai người đi du lịch."
Lần này tôi thật sự kinh ngạc, hắn biết sớm như vậy?
"Cảnh Sanh..."
"Không phải anh nói, không có gì giấu được tai mắt cậu ta. Cậu ta yêu em theo cách của riêng mình, luôn luôn chờ đợi em."
Thì ra, là chúng tôi tự tra tấn lẫn nhau. Vô số đêm tôi rơi lệ đầy mặt, Lôi, nhìn thấy nước mắt của tôi, anh suy nghĩ những gì? Liệu có đau lòng không? Đau như muốn vỡ ra, đau đến không thể hô hấp?
"Cảnh Sanh, cảm ơn anh đã nói với em, em cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tạm biệt."
"Phi Yên, em vẫn muốn đi ư? Em trách Lôi làm em tổn thương? Anh đã nói rồi, có một số người không được phép thương xót. Nhưng em lại cố tình thương xót cậu ta. Em biết không? Lúc anh biết em chỉ đơn thuần thương xót anh, anh thật sự rất hận em..."
Ồ, tôi cười cười tự giễu, thì ra hết thảy đều là lỗi của tôi.
"Phi Yên, Lôi ở phương diện khác là thiên tài, nhưng trước mặt tình yêu, IQ của cậu ta gần như bằng không, ngây thơ mà nguy hiểm. Cậu ta không biết cách kìm chế cảm xúc, cậu ta không phải không đau lòng em."
Này đó tôi đều biết, nhưng là, tôi nhất định phải đi.
"Phi Yên, chẳng lẽ người em yêu chỉ có Hàn Tĩnh Ảnh? Đáng ra anh nên..." Giọng điệu anh ta trở nên tàn nhẫn.
Thở dài, cả hai bọn họ đều có chung cách tư duy.
"Không phải vì Tĩnh Ảnh! Cảnh Sanh, anh tin không? Thật ra em có rung động với Lôi Trạm."
Đúng vậy, tôi rung động, mặc dù thật khó tin, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không dối trá phủ nhận. Tựa như năm đó phải lòng Tĩnh Ảnh, dù anh là học sinh của tôi, tôi vẫn cứ quyết định yêu anh.
Yêu là yêu, tôi không biết có gì không đúng.
Lòng tôi tự hiểu rằng, chỉ dựa vào thương xót một người sẽ không khiến tôi đau khổ đến vậy, dễ dàng bao dung với hết thẩy việc anh ta làm như thế.
"Phi Yên..." Cảnh Sanh hơi hơi kinh ngạc, "Vậy sao em..."
"Nhưng chút rung động ấy không đủ để em ở lại."
Tôi thở dài, "Cảnh Sanh, với em mà nói, không tình yêu nào có thể xếp trên tự do."
"Khác biệt lớn nhất giữa hắn và Tĩnh Ảnh là, Tĩnh Ảnh nhìn thấu sự hoang dại của em, đồng ý đưa em ra trời cao biển rộng; Còn hắn lại bẻ gẫy cánh chim của em, nhốt em vào lao tù song sắt. Cho dù không có Tĩnh Ảnh, chúng em... Cũng không có ngày mai."
Vẫn là câu nói kia, so với chim hoàng yến, tôi thà làm mèo hoang.
"Cảnh Sanh, hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại." Tôi thản nhiên vẫy tay từ biệt.
"Phi Yên!" Anh ta gọi với, "Em có nghĩ tới không, tự do chân chính rốt cuộc là gì? Trái tim người mình yêu, chẳng lẽ không phải là trời cao biển rộng? Có khi, làm người đừng nên tỉnh táo quá..."
Tôi khoát tay, này đó tôi hiểu chứ, nhưng tôi không cách nào hồ đồ, không cách nào thỏa hiệp.
Đi ra bệnh viện, thế giới đã thay đổi rất nhiều, mơ hồ một mảnh. Thế nhưng, tôi lần nữa cảm nhận được cơn gió tự do thổi qua gò má, tôi thích cảm giác ấy, thư thái mà vui sướng, chỉ có điều, cái giá phải trả đắt vô cùng.
Không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, nhưng sao chói mắt quá, tôi không nhịn được lại lã chã rơi lệ.
Cả đời đau khổ, nước mắt chảy cạn; Tình thân nông, tình duyên mỏng, chung quy hôi phi yên diệt...