Hỏi Thế Gian Tình Ái Là Chi? (Vấn Thế Gian Tình Vi Hà Vật)

Chương 13:




Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Tại quán bar, nhìn Thẩm Kiều khéo léo cự tuyệt biết bao người cả nam lẫn nữ đến tiếp cận cậu xong, Trác Lâm dùng ngữ khí sùng bái nói: “Kiều gia, ngài quả nhiên vẫn còn phong độ đỉnh cao a!”
Thẩm Kiều bưng cốc rượu lên nhấp một ngụp, mặc kệ cô nàng huyên thuyên.
“Nhưng mà mấy người đó nhìn ai cũng rất ổn mà, Thẩm Kiều lại nỡ cự tuyệt người ta dứt khoát như thế.” Mọi người xung quanh xôn xao tò mò —— lại bắt đầu bà tám rồi đây.
Trác Lâm cười cười không nói, nhìn Thẩm Kiều xem cậu định trả lời thế nào.
“Sao không hỏi chuyện người khác mà cứ nhắm vào tôi vậy?” Thẩm Kiều nhăn mày hỏi.
“Bởi vì cậu đẹp trai nhất chứ còn gì nữa!”
“Bởi vì cậu rất có khí chất chứ còn gì nữa!”
Có hai người đồng thời nói, sau đó cùng cười haha.
Sau đó mới có một người chịu nói sự thật: “Bởi vì lâu lắm rồi cậu mới tham gia với chúng tôi mà.”
Thẩm Kiều lúc này mới bĩu môi, cầm cốc rượu dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Tôi có người yêu rồi.”
“Uaầyyyyyyyyy!” Cả đám người lẫn Trác Lâm đều kinh ngạc.
Mọi người ngạc nhiên cũng không có gì lạ, còn Trác Lâm bất ngờ ở chỗ cậu cứ thế thẳng tuột khai ra.
Nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Trác Lâm, Thẩm Kiều nhướn mày hỏi lại: “Cô nghĩ tôi sẽ giữ bí mật hả?”
“Nếu tình cảm vẫn chưa chín muồi, ông sẽ không nói ra đâu.”
“Chín muồi cái beep ấy.” Thẩm Kiều hừ một tiếng.
“Vâng vâng vâng, không dám nói nữa.” Trác Lâm vội vàng đồng tình, chính là trên vẻ mặt tươi cười kia hoàn toàn không có ý như vậy.
Vì thế tầm mắt mọi người đương nhiên đổ dồn về phía Trác Lâm, đợi cô nàng tám nhảm, nhưng Trác Lâm chỉ làm động tác kéo khóa miệng làm cho mọi người vô cùng bất mãn, ồn ào một trận.
Tan cuộc, Thẩm Kiều cũng Trác Lâm cũng không đi tăng hai nữa, cũng không biết có phải do người nào đó lúc ra cửa đặc biệt dặn dò hay không.
Cậu đưa Trác Lâm về nhà trước.
Uống chút rượu xong trên mặt hơi hồng hồng, Trác Lâm giờ mới chính thức trở về bản chất bà tám, cười hề hề tiến lại gần: “Thế nào rồi, tình cảm ngày càng nồng nhiệt nhỉ?”
Thẩm Kiều nghĩ đến hội chứng ếch luộc*, mặt đen một nửa, giật giật khóe miệng: “Đúng vậy.”
*Hội chứng ếch luộc: một con ếch sẽ bị luộc chín nếu bị luộc trong nồi nước lạnh rồi tăng nhiệt độ từ từ, dù không hề có nắp đậy hoặc vật cản.
“Đã thế sao mặt cứ nhăn vào thế kia?”
“Tại sao không được nhăn?”
“Ông dám nói ông không thích anh ta không?” Trác Lâm cười xấu xa.
“…”
“Ha ha ha ha, không nói được gì luôn kìa, thì ra không chỉ đơn giản là thích nha!” Trác Lâm cười lớn.
“Đúng là không đơn giản như vậy…” Thẩm Kiều xoa nhẹ mi tâm. Có lẽ là thích, nhưng cậu không muốn bản thân thích cái tên kia. Tình cảm không theo trình tự gì cả, chưa kịp bắt đầu tử tế đã nhảy cóc sang giai đoạn sống chung rồi, làm cho trong lòng cậu cậu luôn luôn có chút cảm giác không đúng lắm.
Công việc đã xong mà Thẩm Kiều còn chưa thấy về, Phàn Sở Thiên ngồi ghế sofa trong phòng khách nhàm chán xem TV, Lê Hoa nằm trên đùi hắn, liếm liếm móng vuốt.
Ai ai, không biết Thẩm Kiều ra ngoài có xằng bậy gì không đây… Thẩm Kiều ăn vận tử tế có bao nhiêu hấp dẫn hắn đương nhiên hiểu đến không thể rõ hơn. Mà hắn và cậu, mối quan hệ ràng buộc nhau như thế này, rồi thêm thái độ không rõ ràng của cậu… đều khiến hắn cảm thấy chẳng biết làm sao.
“Tên nhóc này, mãi vẫn không chịu theo anh là thế nào?” Phàn Sở Thiên lầm bầm lầu bầu.
Cửa vang lên tiếng mở khóa, Lê Hoa dựng đứng hai lỗ tai, ngồi thẳng dậy, Phàn Sở Thiên để nó lên mặt đất, đứng dậy đi ra cửa.
Vừa đi đến cửa đột nhiên dừng lại, hắn duỗi tay vào tủ giầy bên cạnh.
Cửa lạch cạch mở ra, người ngoài cửa kinh ngạc nhìn phía trước, chỉ thấy họng súng đen sì dí vào mặt. Gã đành cong cong khóe miệng, hai tay giơ lên: “Đã lâu không gặp, Phàn gia, sao lại chào đón nhiệt tình thế này?”
Phàn Sở Thiên lạnh lùng nhìn gã, nửa ngày mới chịu buông súng, tức giận nhường đường cho gã đi vào: “Đi một mình? A Tử đâu?”
“Đang ở dưới tầng cất xe.” Người đàn ông vừa xuất hiện cười cười, vẻ mặt khả nghi, “Em muốn gặp anh quá nên chạy lên trước đó chứ.”
Phàn Sở Thiên cất súng về chỗ cũ: “Đến cũng không báo trước, hai người bọn cậu cũng hay thật đấy.”
“Bởi vì bọn em biết tính cách mộc mạc của Phàn gia sẽ không câu nệ tiểu tiết nên mới không báo trước.” Người đàn ông cười nói, ngồi lên ghế sofa, bế mèo trắng đặt lên đùi mình ngắm nghía: “Lê Hoa đây sao? Đã lớn thế này rồi? Năm nó còn bé như hạt gạo ấy.”
Lê Hoa “gừ gừ” xem như đáp lại.
Phàn Sở Thiên mặc kệ gã, còn đang đứng ở cửa đợi nhân vật gây đau đầu số 2, quả nhiên không đến mấy phút sau, một cô bé khoảng mười bốn mười lăm tuổi đi ra từ thang máy, vừa nhìn thấy hắn hai mắt liền phát sáng lao đến: “Phàn ca ca!”
Phàn Sở Thiên duỗi tay chặn thẳng vào trán cô bé: “Đừng lại gần, vào nhà trước đi.”
Bởi vì còn một nhân vật đau đầu hơn xuất hiện ——
Cửa thang máy mở ra một lần nữa, là cậu trai với mái tóc hơi rối, áo T-shirt rộng thùng thình, ánh mắt thoáng mờ mịt, hơi thở bất ổn nghi nghi hoặc hoặc nhìn hắn, cùng cô bé vừa mới vào cửa.
“Em uống bao nhiêu vậy?” Phàn Sở Thiên lập tức đi tới đỡ cậu.
Thẩm Kiều thản nhiên trả lời: “Không uống nhiều, ai vậy?”
“À…” Đang nghĩ nên giải thích thế nào thì nghe được tiếng động của hai người một mèo đi ra.
Lê Hoa nhảy xuống từ tay người đàn ông kia, chạy đến bên chân Thẩm Kiều cọ cọ.
Thẩm Kiều cúi xuống ôm lấy nó xong mới hướng hai người lạ mặt kia chào hỏi: “Xin chào, tôi là Thẩm Kiều.”
“Chu choa ~~” A Tử chớp chớp mắt, “Thì ra là Kiều gia trong truyền thuyết!”
Thẩm Kiều nhìn về phía Phàn Sở Thiên, hoài nghi không biết tên này nói xấu gì mình rồi.
“Chào cậu, tôi là Hà Thanh,” Gã nói, “Đây là em gái tôi, Hà Tử, đã được nghe về cậu nhiều rồi, rất vui được gặp cậu!”
Nửa đêm nửa hôm, người quen của Phàn Sở Thiên tự dưng chạy đến đây làm gì? Thẩm Kiều tuy ngoài mặt thản nhiên cười, nhưng trong lòng một bụng hỏi chấm.
Như đọc được suy nghĩ của cậu, Phàn Sở Thiên nói luôn: “Anh cũng không rõ hai người họ tới làm gì.”
Vào phòng, ngồi trên ghế sofa, uống trà giải rượu Phàn Sở Thiên pha, nghe hai anh em kia nói chuyện. Hà Thanh, Hà Tử nghiêm mặt mở đầu: “Thật ra lần này tới đây, chính là muốn ở nhờ mấy hôm.”
“Không được.” Phàn Sở Thiên lập tức từ chối.
“Phàn ca ca, sao anh phũ phàng quá vậy. Trước đây mình cũng ở chung rồi đó thôi.” A Tử vẻ mặt thất vọng bĩu môi, mắt long lanh như sắp chảy nước.
“Trước đây là trước đây, hiện tại không thể.” Phàn Sở Thiên nhíu mày, “Tôi có thể nhờ người tìm chỗ ở cho hai người, nhưng tôi không thể có liên quan gì đến hai người được.”
“Hẳn là để chúng em không liên quan gì đến Kiều gia đi.” Hà Thanh dịu giọng nói, cũng không biết phải làm như thế nào.
Thẩm Kiều nhíu mày: “Liên quan gì tới tôi?”
“Thẩm Kiều em không biết bọn họ thật ra là ——” Phàn Sở Thiên có chút nghẹn, lời nói đến bên miệng rồi nhưng không phun ra được.
“Kiều ca ca,” A Tử lập tức hiểu được người nắm quyền sinh quyền sát trong nhà cuối cùng là ai, lập tức đổi mục tiêu tiếp cận, ” Em với anh hai thật sự là không còn cách nào mới phải nhờ đến Phàn ca ca mà.”
Uống rượu xong đại não hoạt động không còn thông suốt lắm, sau đó lại bị một đôi mắt ngập nước kia nhìn chằm chằm, Thẩm Kiều theo bản năng định mở miệng, lại bị Phàn Sở Thiên lấy tay che miệng: “Không được đâu, bọn họ thật sự phiền chết đi được.”
Thẩm Kiều không vui gạt tay hắn ra: “Chỉ là cho mượn hai gian phòng thôi mà, phiền đến mức nào được, dù sao trong nhà vẫn còn nhiều phòng trống.”
“Cám ơn Kiều ca ca!” A Tử hoan hô một tiếng, ôm lấy Hà Thanh cười to.
Phàn Sở Thiên mặt nhăn lại: “Em còn chưa biết bọn họ làm nghề gì mà…”
“Em biết anh làm nghề gì là được rồi.” Thẩm Kiều lườm hắn một cái.
Phàn Sở Thiên biết đuối lí đành ngậm miệng, thở dài đứng dậy.
Thẩm Kiều cũng mặc kệ hắn, đặt con mèo xuống đất đứng dậy theo: “Xin lỗi hai người, hôm nay tôi có uống chút rượu nên hơi mệt, không ngồi với hai người được, xin phép đi ngủ trước, có gì Phàn Sở Thiên sẽ giúp hai người chuẩn bị.”
“Vâng vâng, anh cứ đi nghỉ đi, làm phiền thật ngại quá.” Hai người kia vội đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.