Hối Tình Mạc Tương Tư

Chương 6:




CHƯƠNG 6

Quân Hàn Tâm một mình đi có chút chậm, trở về Tiễn Tình Cư không được mấy ngày thì Thư Nghiễn cũng liền trở lại. Đã nhiều ngày mưa cứ tí tách tí tách , rơi thật lâu, mấy ngày không ngủ hảo tâm tình cũng trở nên phiền toái.
Thư Nghiễn một hồi đến, Quân Hàn Tâm nhịn không được trách cứ: “Sao đi lâu như vậy, là ở bên ngoài rất tiêu dao liền quên  mất chủ tử này rồi phải không?”
Thư Nghiễn cả kinh, trong lòng nói thầm, rõ ràng trở y đã về rất sớm  mà, thấy hắn cau mày liền rồi lại không dám nói linh tinh, đành phải thuận theo nói: “Phong công tử thân thể không khoẻ, cho nên đi có chậm môt chút.” Giương mắt gặp Quân Hàn Tâm mặt không chút thay đổi lại im lặng.
Môi mím thành một đường thẳng tắp, thần sắc không giận mà uy. Nhiều ngày qua cơ hồ đã quên mất người tên Phong Tuyết Nguyệt này, hiện tại nhắc tới trong lòng cảm giác lại thập phần quái dị, có chút ngứa ngáy.
Chọn mi nhìn thoáng qua ấm trà bên cạnh, Thư Nghiễn lập tức tiến lên châm trà, lại nghe hắn nói: “Y có nói thêm cái gì khác không?”
“Nói cái khác thì thật ra không có, chỉ bảo sẽ chờ công tử ngài.”
Cười lạnh một tiếng, hắn nói: “Sau này chuyện của y cùng ta không có quan hệ, không cần nhắc lại nữa. Hiểu được ?”
“Hiểu được.” Trộm bĩu môi, thấy hắn không có phân phó cái khác liền li khai làm một số sự tình.
_________________
Tiễn Tình Cư cùng Hoa Ảnh Giáo cách nhau rất gần, Quân Hàn Tâm đột nhiên có chút nhớ nhung tưởng niệm Ly Tán, lập tức thi triển thân hình hướng Hoa Ảnh Giáo phóng tới.
Hắn một đường đi tới tiểu viện Ly Tán sở trụ, cơ hồ đã quá nhàn nhã quen thuộc. Năm đó lúc Ly Tán rời xa cung đình, Quân Hàn Tâm liền một mạch lo lắng. Ly Uyên tâm kế thâm trọng, đối với  đệ đệ này cũng là thập phần bao che khuyết điểm, còn về phần lo lắng, chung quy cảm thấy cung đình hiểm ác, giang hồ cũng như thế, thế là nhiều lần lẻn vào Hoa Ảnh Giáo, chính là xa xa nhìn thấy hắn, xác định con tiểu hoang miêu này an toàn, liền cũng an lòng.
Mèo hoang quả nhiên chính là mèo hoang, mỗi lần đi đều có thể thấy hắn cùng với người khác đấu võ mồm, quả nhiên!
Chỉ thấy hắn chân dẫm lên ghế đá trong viện, đối với nam tử trước mắt lớn tiếng nói: “Ta chính là không nói đạo lý đấy, thì xảy ra chuyện gì, ngươi có bản lĩnh bắt ta vào thủy lao xem đến lúc đó đại ca ta xử trí ngươi ra sao !”
Nam tử nhếch một cái khóe môi khinh thường nói: “Đại ca ngươi? Đại ca ngươi, kẻ rỗi việc, bất quá cũng chỉ là muốn độc chiếm mà thôi !!”
Quân Hàn Tâm ẩn sau một cành cây rất lớn, không ngừng nín cười. Nam nhân đó chính là một trong các Phó giáo chủ Lí Huân Dương của Hoa Ảnh Giáo, hắn cùng Ly Uyên địa vị ngang nhau. Chính là trong lời nói ra không khỏi làm nhân cảm thấy kinh ngạc, trước đó có ít người gặp qua diện mạo của Ly Uyên, càng ít có người biết đương kim Bát Vương gia chính là Ly Uyên! Nhưng mà Ly Uyên thân hình cao to, tuấn mỹ phi phàm, mà kia giáo chủ Hoa Doanh Vũ kiều mỵ nhu nhược, có thể nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vô luận như thế nào so sánh, kia Ly Uyên cũng sẽ không là độc chiếm, thật không hiểu  Lí Phó giáo chủ này làm sao lại nghĩ như vậy.
Hai người cãi nhau thật lâu, phỏng chừng cũng chia không ra cao thấp, Lí Huân Dương kia hừ lạnh một tiếng vung tay áo liền đi. Ly Tán thập phần đắc ý đối với hắn làm cái mặt quỷ, giây tiếp theo liền bị một người xả trụ trong ***g ngực.
Quân Hàn Tâm cắn cắn cái lổ tai hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi cái tiểu hoang miêu này ! Không phải bảo ngươi ít đắc tội với người khác hay sao ? Lại không nghe lời?”
Ly Tán trừng mắt, quay người lại liền cấp cho hắn một chưởng, Quân Hàn Tâm bình thản như đã dự đoán trước được, chế trụ cổ tay hắn.
Ly Tán lãnh nghiêm mặt, nói: “Ngươi  không nhớ rõ ta là Vương gia  sao  ? Còn dám động thủ động cước cẩn thận ta bảo đại ca của ta lột da của ngươi ra.” Vừa nói vừa đem Quân Hàn Tâm kéo vào phòng, nhìn xung quanh  một chút, may mắn không ai phát hiện.
Quân Hàn Tâm thản nhiên ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói: “Ta xem đương kim Thánh Thượng đến sắp không nhớ rõ ngươi là vị Vương gia nào rồi, nhiệm vụ nguy hiểm như thế này cũng để ngươi tự làm.”
Hoa Ảnh Giáo thế lực từ từ lớn mạnh, đã nhiều lần cùng triều đình đối nghịch, Ly Uyên dùng rất nhiều phương pháp đều không thể thu phục, rơi vào đường cùng đành hạ quyết tâm tự mình ra mặt, Ly Tán nằng nặc muốn theo tới nơi này, Ly Uyên thế nhưng cũng đáp ứng. Vì thế Quân Hàn Tâm trong lòng phẫn hận thật lâu.
Ly Tán mắt to trừng, cả giận nói: “Ngươi nghĩ ta là ai ? Ta cũng không phải phế vật, phải cần triều đình dưỡng.” Liếc nhìn hắn một cái lại lạnh lạnh nói: “Bị triều đình dưỡng thực sự cũng không biết là ai a ~~~”
Quân Hàn Tâm cũng không sinh khí, thản nhiên cười cười, nói: “Tốt lắm, chính ngươi cẩn thận một chút, đừng để người ta khi dễ, nếu bị ủy khuất cứ việc nói với ca ca ta, xem ca ca làm sao trừng trị những người đó.”
Ly Tán mếu máo: “Chỉ cần ngươi đừng ba ngày hai lần hướng nơi này của ta chạy tới, ta liền không có việc gì. Ngươi này làm chó săn nhưng thật ra tuyệt không giống, thực tự do!”
Quân Hàn Tâm đột nhiên cảm thấy được
Quân Hàn Tâm đột nhiên cảm thấy được không biết nói làm sao, cùng này con mèo xù lông kia trêu đùa luôn bị phản phúng, đề tài cũng cơ hồ không có, chân chính có thể nói thượng hai câu đích cũng không chính là truyền cái nói, hoàn thành thập ma nhiệm vụ thôi.
Đột nhiên nhớ tới người kia nép ở trong lòng mình, thiếu niên đối với mình ngọt ngào mỉm cười, địa phương tối mềm mại trong lòng  liền có một cỗ xúc động.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận bước chân, hai người cùng cả kinh. Quân Hàn Tâm thân hình chợt lóe lập tức trốn vào sau bình phong.
Cửa mở ra, ngoài cửa nam tử trên mặt mang theo ngân sắc diện cụ, ánh mắt thâm thúy, khí thế ngạo nghễ. Vừa vào cửa liền lạnh lùng nói: “Quân Hàn Tâm, đi ra.”
Quân Hàn Tâm hơi hơi nhíu mi, Ly Uyên không chỉ võ công hảo, nhĩ lực cũng tốt lắm a.
Liền bước ra khỏi bình phong thở dài nói: ” Bái kiến Bát Vương gia .”
Quân Hàn Tâm chính là  tâm phúc của đương kim Thánh Thượng, bị phái tới trợ giúp Ly Uyên thống nhất giang hồ, ở mặt ngoài chịu  chỉ huy của Ly Uyên, kì thực phía sau lại chính là hoàng đế, thấy Ly Uyên cũng không hề có ý sợ hãi, cười thập phần thản nhiên.
Ly Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái, cả giận nói: “Nếu có lần sau, giết.”
Này Vương gia phải nói đến quyền lợi, Ly Uyên vô luận thế nào cũng không dám tùy tiện đối với hắn động thủ, nhưng Vương gia là muốn cấp hắn mặt mũi. Cung kính nói một chữ ” Phải” liền nghe Ly Uyên nói tiếp : ” Ba tháng sau có luận bàn Đại hội võ lâm , ngươi phải đoạt được ngôi đầu.”
Quân Hàn Tâm hơi hơi nhíu mi, trầm ngâm một lát mới nói: “Quân mỗ võ công dù thế nào,  chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Hoa Giáo chủ , này chỉ sợ có chút khó khăn.”
Mắt lạnh liếc Quân Hàn Tâm một cái, mới nói: “Ngươi yên tâm, Doanh Vũ không thích cái loại địa phương này, đến lúc đó cẩn thận một chút là được.”
“Doanh Vũ” ? Khóe miệng đều nhịn không được run rẩy, nhất thiết chân thật nhìn thấy Ly Uyên trong mắt là một mảng nhu tình, vị Vương gia này không phải là thích tên nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân kia đó chứ ???
Ba người thương thảo  một lát, lần này sau khi võ lâm đại hội kết thúc, Ly Uyên liền tính toán sớm dùng kế đem Liễu Thanh Phong kia thay thế. Liễu Thanh Phong này gần đây không nghe theo triều đình phân phó, tự ý hành động, quả nhiên không thể lưu được ! Đến lúc đó phái người giết hắn, danh chính ngôn thuận đưa Quân Hàn Tâm lên nắm vị trí đó.
___________________________
Quân Hàn Tâm về tới Tiễn Tình Cư, lại là một hồi mưa rả rích, oán hận nhấp một hụm trà liền ngủ, thẳng đến khi Thư Nghiêm buồn cười gọi hắn dậy.
Thư Nghiễn khinh thủ khinh cước từ trong phòng đi ra,ra đến trước cửa, thấy từng giọt từng giọt mưa tinh tế theo mái hiên hạ xuống, tạo thành một bức thủy liêm trong suốt, trong không trung một mảnh nặng nề, nước trong hồ dường như đã tràn khỏi bờ, lênh láng phủ ngập đến tận đây.
Xa xa nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy có người chống ô giấy dầu chậm rãi tiêu sái đi đến. Thư Nghiễn híp mắt tinh tế nhìn xem, lại vẫn là thấy không rõ mặt.
Cho đến khi người nọ đến gần,lúc này chân chân thực thực nhìn đến, chính là Huyền Dịch đạo nhân. Năm đó Quân Hàn Tâm vào cung, từng tập qua rất nhiều loại võ thuật, cũng bái rất nhiều sư phụ. Huyền Dịch đạo nhân này chính là một trong các sư phó của hắn.
Huyền Dịch đạo nhân khi còn trẻ danh chấn giang hồ, không những tinh thông ngũ hành bát quái, càng có thể phán đoán thiên cơ, dự trước tương lai, cũng bởi vậy mà trở thành đối tượng bị người giang hồ để mắt tới, muốn cướp đoạt. Sau khi trải qua đại nạn, Huyền Dịch đạo nhân nhưng lại đột nhiên mất tích, trở thành một đại huyền nghi của giang hồ. Nhưng lại không biết Huyền Dịch đạo nhân ngày đó bị một ban chỉ , nói chỉ khi đương kim Hoàng Đế đoạt được thiên hạ, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp, bởi vậy mới đầu quân cho triều đình.
Trải qua đại nạn, Huyền Dịch đạo nhân nhưng lại không có mất tích, trở thành một đại Huyền Nghi chốn giang hồ. Lại không biết Huyền Dịch đạo nhân ngày đó ban chỉ bị cho là chỉ có đương kim Thánh Thượng đoạt được thiên hạ, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp,bởi vậy nên dẫn đến việc nhiều giáo phán bắt đầu tính toán tạo phản.
Hôm nay tiến đến cũng không biết vì sao.
Khuôn mặt Thư Nghiễn  tươi cười trong suốt nghênh liễu thượng khứ, nói: “Ngài đã tới, sao chọn lúc trời mưa lại đến, công tử đang ở giấc ngủ trưa, muốn hay không để nô tài đánh thức hắn.”
Huyền Dịch đạo nhân vuốt vuốt chòm râu hoa *** rất dài, cười cười vỗ bờ vai hắn :” Không vội, Quân Nhi nếu là bị đánh thức, nhất định sẽ nổi giận. Ngươi trước đi làm cho ta mấy món điểm tâm, thêm một bầu rượu. Ta từ từ chờ hắn tỉnh.”
Thư Nghiễn cười đáp ứng, trong lòng cũng cười,Huyền Dịch đạo nhân này mỗi lần đếu đều phải ăn đủ uống đủ.
“Từ từ, chớ quên tiên duẩn ( măng ngâm ) đó.”Nói tới đây còn liếm liếm môi, bộ dáng thập phần tham ăn.
Quân Hàn Tâm thời điểm tỉnh lại nhìn thấy chính là đầy bàn rượu và thức ăn, thản nhiên cười cười, ngồi xuống nâng chén rượu uống liền một hơi cạn sạch mới nói: “Sư phụ sao lại có hưng trí tới tìm ta, còn vào một ngày mưa như thế này.”
Huyền Dịch đạo nhân liếm môi một vòng, lại ẩm chén rượu mới nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.” Lão liếc nhìn hắn một cái, cười tiếp tục dùng đồ ăn trước mắt.
Quân Hàn Tâm một bộ bộ dáng lười biếng, cười nói: “Chớ không phải là sư phụ đoán trước ta sẽ bị sét đánh chết, cho nên đến đây nhắc nhở ta?”
“Không phải vậy, Quân Nhi của ta tuy rằng dối trá không tốt, nhưng là không đến nỗi bị thiên lôi giáng tội.”
Quân Hàn Tâm mím môi, tựa tiếu phi tiếu, nói  ” Phải ”
Huyền Dịch đạo nhân ăn cơm một hồi chừng đã no, sờ sờ bụng, nói : ” Nghe nói ba tháng sau là Võ lâm đại hội luận bàn, ngươi phải tham gia ? Chẳng phải ngươi không thích xuất đầu lộ diện hay sao ? ”
“Thánh ý không thể trái a.”
Huyền Dịch đạo nhân thở dài một tiếng, sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ thứ gì, thật lâu sau mới nói : “Nhất định phải đi ?”
“Nhất định phải đi.”
“Nếu là chắc chắn phải chết ?”
Quân Hàn Tâm gợi lên khóe môi, cười bí hiểm, “Nghĩa vô phản cố.”
Huyền Dịch đạo nhân cười to, vỗ vỗ vai hắn nói: “Ngươi làm sao là nghĩa vô phản cố, ngươi đây là không tin thiên mệnh!”
Quân Hàn Tâm cười mà không nói.
Huyền Dịch đạo nhân sắc mặt ngưng trọng, suy nghĩ thật lâu rồi mới nói :”Nếu là như thế, trước khi đi ngươi nhất định phải tìm được một thứ.”
Quân Hàn Tâm nhíu mày, cười nhìn thấy lão.
Huyền Dịch đạo nhân đứng lên, đưa lưng về phía hắn nhìn một mảnh phong cảnh xa xôi mê mang trước mặt,thản nhiên nói :”Miêu Cương có một loại cổ, có thể đem công lực người phục dụng đề cao mười phần, đến lúc đó ngay cả Hoa Doanh Vũ cũng không là đối thủ của ngươi.”
Quân Hàn Tâm quả nhiên có chút tâm động, rồi lại cảm thấy bất khả tư nghị. Lúc trước đã từng nghe qua nhân nói người Miêu Cương rất thần kì, lại từng được nghe Phó Kiếm Sầu nói qua Phong Tuyết Nguyệt có thể đem người vừa chết không lâu cứu sống. Nhưng nếu thực sự có thể đem công lực đề cao đến mười phần, chẳng phải đã sớm trở thành đối tượng khiến người giang hồ tranh đoạt sao ? Thật có chút mê hoặc.
Suy nghĩ dần dần lan tràn, bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên người Miêu Cương kia, khóe miệng lộ ra một mạt tươi cười đến chính mình cũng không phát hiện, trong lòng mơ hồ có một tia vui sướng, nhưng lại nhạt đến mức không hay biết.
Hắn mỉm cười hỏi: “Nghe ngài như thế vừa nói, cái loại cổ này nhất định không dễ tìm thấy.”
Huyền Dịch đạo nhân cười bí hiểm : “Người khác tìm không thấy, nhưng nếu là ta…… Quân Nhi ngươi cứ yên tâm đi thôi, vận mệnh của ngươi ở Nam Cương.”
Quân Hàn Tâm bật cười,  Huyền Dịch đạo nhân này a! Tâm tư của hắn chớp động vội vàng nói: ” Là sư phụ thì đương nhiên người thường làm sao có thể so sánh.”
Huyền Dịch đạo nhân vừa lòng cười, trên mặt có chút ý kiêu ngạo, thần sắc có chút ngạo mạn , nhưng lại như là hài đồng bình thường đắc ý tươi cười.
“Quân Nhi, ngươi đi  Miêu Cương, tìm Miêu Cương Đệ nhất dược sư, hắn trong tay có một con cổ.”
“Đệ nhất dược sư?” Chọn chọn mi ý bảo lão nói tiếp.
“Đúng vậy, Đệ nhất dược sư Phong Tuyết Nguyệt.”
*************************************
Đường phân cách tuyến trong truyền thuyết vĩnh viễn không giống nhau.
Tuyết Nguyệt nhà ta đích thực đáng yêu  ~~ cũng rất là lợi hại  ~~ sau này còn có biến hóa a ~
*****************   *******************
Xe ngựa một đường hướng tới Miêu Cương xuất phát, Quân Hàn Tâm không khỏi phải cảm thán, quả nhiên là trúng mục tiêu nhất định. Trong lòng nhưng lại không chán ghét, thậm chí một khắc vừa rồi trong lòng rốt cuộc nhớ không nổi đứa nhỏ tên Ly Tán kia.
Bên tai chỉ còn có âm thanh mền mại ngọt ngào kêu mình là ca ca, nghĩ đến tâm liền nhũn xuống. Xốc màn xe lên, đối với Thư Nghiễm nói :”Tốc độ nhanh hơn, ta phải nhanh một chút tới Miêu Cương.”
Thư Nghiễn có chút sững sờ, trong lúc nhất thời tưởng mình nghe không đúng, nột nột nói: “Cái…. gì ạ ?”
Quân Hàn Tâm nhấp mím môi, sắc mặt có chút lạnh xuống : “Ta nói mã giá mau một chút.” Dứt lời hừ lạnh một tiếng buông màn xe xuống.
Hai người cùng xa phu chạy mấy ngày hành trình mới đến  Miêu Cương, Quân Hàn Tâm có chút vui sướng không hiểu nổi, cũng không biết Phong Tuyết Nguyệt gần đây ra sao, thế nhưng có chút nhớ nhung y. Cái đứa nhỏ kia nhìn thấy chính mình cũng không biết sẽ cao hứng thành cái bộ dáng gì nữa.
Đúng vào lúc này xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Quân Hàn Tâm liếc Thư Nghiễn một cái hỏi: “Vì sao ngừng lại?”
Thư Nghiễn ánh mắt lóe ra thật lâu, gắt gao cắn môi, sắc mặt vạn phần kinh hoảng.
Quân Hàn Tâm nhìn bộ dáng hắn liền biết có điểm kỳ hoặc, âm thanh trầm lạnh : “Nói đi !”
Thư Nghiễn hai chân nhuyễn ra lập tức quỳ xuống, quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: ” Đối, thực xin lỗi, công tử, ta….. ta không biết……… không biết Phong công tử đang ở nơi nào.”
Quân Hàn Tâm trong lòng rối loạn, lập tức nhảy dựng, khẩn trương kiềm chế phẫn nộ vội vàng hỏi :” Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho rõ ràng, cẩn thận cái đầu của ngươi.”
Giọng nói lạnh như băng, quyết tuyệt, Thư Nghiễm không dám giấu diếm, cẩn thận nói :” Ngày ấy ra khỏi tiểu trấn, ta nghĩ……..nghĩ thiếu gia dù sao cũng không muốn nhìn thấy y, ta…..ta liền ném hắn đi rồi.” Lại khủng hoảng ngẩng đầu, thấy Quân Hàn Tâm sắc mặt xanh mét, bạc thần mín lại thành một đường thẳng tắp, tay dừng như đã muốn hạ thủ nhưng bị kìm lại thành nắm đấm, toàn thân nổi lên sát ý. Hắn vội vã la lên :” Y có nói với ta địa chỉ, nhưng ta nghĩ dù sao…..Cho nên……..” 
Tay vừa nhấc lên, chưởng phong liền giống như lợi kiếm đánh ra, Thư Nghiễm nhắm mắt chịu một đòn, bị đánh văng xa hơn mười thước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm.
Quân Hàn Tâm lạnh lùng nói :”Một chưởng này không phải vì ngươi ném y , mà bởi vì ngươi vi phạm lệnh của ta. Nếu còn có lần sau, ta liền cho ngươi nếm thử ‘vạn tiễn xuyên tâm‘ !!!” Vung tay áo lạnh lùng lướt qua.
Thư Nghiễn chống đỡ  thân thể đứng lên, biết vâng lời cung kính nói: “Nô tài, nô tài đã biết.” Nói xong lau sạch sẽ huyết ô,vội vàng chảy tới hỏi một đại thẩm, cuối cùng cũng biết chỗ ở của Phong Tuyết Nguyệt.
Phong Tuyết Nguyệt ở Miêu Cương địa vị rất cao, thừa kế chức dược sư, trợ giúp không ít người, bởi vì Thư Nghiễn vừa hỏi liền hỏi được, Quân Hàn Tâm lúc này ác khí mới tiêu tán.
Trời mới biết hiện giờ trong lòng hắn không phải tức giận, mà là tràn ngập đau lòng.Cái đứa nhỏ kia bị thương, lại một đường vội vã trở về, khẳng định sẽ đi rất nhanh. Tiểu nhân nhi vừa gầy vừa nhược nhược  như vậy trên đường trở về Miêu Cương, không biết dọc đường nếm bao nhiêu đau khổ, ngày đó có khi còn bị Thư Nghiễm nổi nóng………Y xinh đẹp như vậy……..Trong lúc nhất thời tâm tình chùng xuống, tràn ngập sầu lo.
Thư Nghiễn này, chờ quay về Trung Nguyên nhất định không buông tha ngươi!
Đi thêm  một ngày đường mới đến địa phương Phong Tuyết Nguyệt sở trụ , xe ngựa đứng ở đồng ruộng, xa xa nhìn lại, trên mảng cỏ trống trải có vài gian nhà nhỏ, còn cách nhau khá xa. Phong cảnh thật vô cùng tốt, quanh phòng uốn lượn một dòng suối nhỏ.
Quân Hàn Tâm đứng từ xa lẳng lặng nhìn nơi đó, từ rất xa liền nhìn thấy thiếu niên kia, tuy rằng khán bất chân thiết, nhưng cũng nhìn ra được y đang cười, ngồi ở dòng bên  suối nhỏ cởi giầy, đôi chân quang lỏa khua khua mặt nước, nghịch đến vui vẻ.
Thời gian giống như nặng nề ngừng lại,mơ hồ rồi lại khắc sâu.
Thiếu niên bỗng nhiên quay đầu lại, lẳng lặng không nhúc nhích, ngay sau đó liền liều lĩnh chạy vội tới, bàn chân quang lỏa từng bước hạ xuống dẫm nát nền cỏ mềm mại.
Quân Hàn Tâm khóe môi nhếch lên, thiếu niên bổ nhào vào trong ***g ngực hắn, thân mình nhất thời không giữ vững phải lui hai bước.
Phong Tuyết Nguyệt ôm thực nhanh, thanh âm ngọt ngào : “Ca ca, ta rất nhớ ngươi, ngươi cuối cùng cũng tới tìm ta.”
Quân Hàn Tâm cười cười ôm lấy y,như là phải lạp khắc y tiến thân thể mình, cũng không trả lời y, cúi đầu hàm trụ môi y,đầu lưỡi linh hoạt dò xét đi vào, thâm nhập mảng ôn nhuyễn trong miệng y, quấn quanh cái lưỡi mềm mại đầy hương vị của Phong Tuyết Nguyệt.
Hai người cùng có chút động tình, chỉ bạc tràn ra theo khóe miệng chảy xuống, lướt qua cái cổ trắng nõn, qua xương quai xanh tinh mỹ, cho đến nhìn không thấy nữa.Hình ảnh *** mỹ như vậy nhưng lại phá lệ ngọt ngào khiến cả hai người đều an tâm.
Thật lâu sau Quân Hàn Tâm mới buông y ra, cười khẽ lại trác y một ngụm, ôm lấy y, nói: “Sao không mang hài, ân? Ca ca sẽ đau lòng đó !”
Khuôn mặt y đỏ bừng, dúi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nỉ non: “Ca ca……” Thanh âm dính dính giọng mũi, âm cuối kéo dài lại phá lệ đáng yêu.
Quân Hàn Tâm xương cốt đều mềm nhũn, vội vàng ôm vật nhỏ này tới bên suối, thật cẩn thận nâng bàn chân quang lỏa nhỏ nhắn, đem từng vốc nước nhẹ nhàng tẩy đi uế vật.
“Ca ca, ta tự tẩy……” Gặp Quân Hàn Tâm giúp mình làm việc này, Phong Tuyết Nguyệt có chút ngượng ngùng nói.
Quân Hàn Tâm mỉm cười, lại nói: “Ca ca nhớ ngươi.”
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên vai hắn, mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười, rồi lại ngượng ngùng mân mê khóe môi, nhẹ nhàng đáp :” Ta cũng nghĩ đến ca ca.”
Quân Hàn Tâm ôn nhu cười, đưa y ôm vào trong ngực khẽ vuốt tóc, cười hỏi: “Bà bà hết bệnh rồi sao ?”
“Ân, bà bà thân thể đã muốn tốt lắm, ngày hôm qua ta còn cùng ca ca nhà bên cùng nhau đưa bà bà đi ra phơi nắng.”
Quân Hàn Tâm ra vẻ ủy khuất, buồn bã nói: ” Ca ca nào a ? Ta nhưng thật ra nhớ ngươi, bất quá nghe giống với ngươi với vị ca ca kia chơi thực vui vẻ.”
Nghe ra trong lời nói của Quân Hàn Tâm có vị ghen tuông, Phong Tuyết Nguyệt luống cuống, vội vàng xua tay la lên: “Không phải, không phải, ta cùng ca ca kia không có gì, ca ca, ta, ta……” Phong Tuyết Nguyệt ủy khuất, lại không giải thích rõ ràng được,oa một cái nước mắt liền tràn ra đảo quanh hốc mắt, một giọt tích lạc rơi vào y phục  của Quân Hàn Tâm, khiến hắn một trận đau lòng.
Vội vàng ôm lấy y, dỗ dành : “Ca ca nói giỡn mà, ca ca biết, Tuyết Nguyệt chỉ thích ca ca thôi. Đừng khóc, làm tâm ca ca khó xử.”
Phong Tuyết Nguyệt hấp hấp cái mũi, hôn nhẹ lên môi Quân Hàn Tâm, ủy ủy khuất khuất nói: “Ta chỉ thích ca ca……”
“Ân ân ân, ca ca biết, đừng khóc, ân?” Như thế ôn nhu thay Phong Tuyết Nguyệt lau nước mắt,làm bao nhiêu ủy khuất đều tan hết, ôm chặt lấy Quân Hàn Tâm một khắc cũng không muốn buông ra.
Phong Tuyết Nguyệt lần đầu tiên thích một người, tự nhiên là yêu thích đến cực điểm, Quân Hàn Tâm biết y nhiều ngày qua khẳng định chịu nhiều ủy khuất, liền dịu dàng ôm lấy y, không khí ngọt nị hoặc nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.