Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 29: Hình như em đã nhớ ra rồi




Editor: Gianghi.
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad:
________
Lâm Tri Dịch mãi đến nửa đêm mới về nhà, sáng sớm lúc ra khỏi nhà cậu còn đổi một chiếc xe khác để đi đến lớp giáo dục mầm non.
Chu Hoài Sinh đang ngồi trong quán trà nhỏ bên ngoài lớp giáo dục mầm non, nhìn Quyển Quyển học hát, Lâm Tri Dịch đi tới ngáp dài, nhấp một ngụm trà của Chu Hoài Sinh, tặc lưỡi hai tiếng ý bảo trà không ngon, Chu Hoài Sinh đi rót ly nước ấm khác cho cậu.
Lâm Tri Dịch ngồi xuống, liếc nhìn điện thoại di động của Chu Hoài Sinh, cầm lên lướt qua, đều là tin tức pháp luật và mấy câu hỏi tra trên Baidu, nghiêm trọng nhất là "Bản án ngộ sát sẽ phải ở tù bao nhiêu năm."
Lâm Tri Dịch há hốc miệng, nheo mắt nhìn Chu Hoài Sinh, cảnh báo: "Đừng có dọa tôi, Quyển Quyển không thể có một người cha ngồi tù."
Chu Hoài Sinh cười nói: "Tôi không có ý đó."
"Tôi đã bảo anh đừng lo lắng rồi mà, tôi sẽ lo liệu mọi chuyện." Lâm Tri Dịch thản nhiên nói.
Đôi mắt Chu Hoài Sinh hơi trầm xuống, anh đưa tay bao lấy mu bàn tay Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch sửng sốt, lòng bàn tay của Chu Hoài Sinh thô ráp, sờ vào có chút khó chịu, nhưng Lâm Tri Dịch lại không rút tay ra, thậm chí còn xoay tay lại nắm lấy bàn tay của anh.
Quyển Quyển quay lại, nhìn thấy Lâm Tri Dịch, bé lưỡng lự hai giây giữa việc hát tiếp và đi ôm ba nhỏ, lập tức vui vẻ chạy tới, lao vào vòng tay của Lâm Tri Dịch, buồn bã lên án: "Ba nhỏ, hôm qua ba hổng tới. "
"Ba xin lỗi cục cưng." Lâm Tri Dịch ôm Quyển Quyển vào lòng, cúi đầu dỗ dành bé một lúc.
Quyển Quyển trước mặt Chu Hoài Sinh rất hiểu chuyện, nghe lời, nhưng vừa được Lâm Tri Dịch ôm vào lòng liền lập tức trở nên nhõng nhẽo, cả người bám dính lấy Lâm Tri Dịch, đáng thương mà ngẩng đầu lên, làm nũng hơn cả Lâm Tri Dịch hồi còn bị mất trí nhớ, vài giọt nước mắt lăn xuống khuôn mặt bé nhỏ, Lâm Tri Dịch gần như không chống lại được.
"Hôm nay tôi xin nghỉ một ngày, tôi ở cùng với con, cậu cứ đi làm việc của mình đi." Chu Hoài Sinh nói.
"Không cần, chuyện ngày hôm qua đã giải quyết xong rồi." Lâm Tri Dịch làm mặt xấu với Quyển Quyển, sau đó vội vàng đuổi Chu Hoài Sinh đi: "Anh đi mau đi, mới vừa thăng chức mà đã đến trễ, cẩn thận bị sếp mắng."
Chu Hoài Sinh muốn nói thêm chút nữa, nhưng Lâm Tri Dịch đã quay lưng lại, không nhìn anh nữa.
Chu Hoài Sinh bất lực đứng dậy, Lâm Tri Dịch đột nhiên ngăn anh lại: "Chu Hoài Sinh, anh đi thi bằng lái xe đi, có thể đưa Quyển Quyển đến trường, còn có thể đưa đón tôi đến công ty."
"Được, vài ngày nữa tôi sẽ đi học."
Sau khi Chu Hoài Sinh rời đi, Lâm Tri Dịch chớp mắt với Quyển Quyển: "Quyển Quyển có muốn ba chúng ta mãi mãi ở bên nhau không?"
"Dạ muốn!"
"Vậy thì con phải nghe lời ba nhỏ, ba nói gì con cũng phải nghe lời, biết chưa?"
Quyển Quyển nghiêm túc gật đầu: "Dạ!"
"Sao bé iu ngoan thế này?" Lâm Tri Dịch hôn bé.
Quyển Quyển xấu hổ vùi mặt vào cổ Lâm Tri Dịch.
Do lớp giáo dục mầm non hợp tác với cửa hàng đồ chơi gần đó nên gần đến trưa, nhân viên cửa hàng đồ chơi mặc mascot, đứng trước hàng rào trắng của lớp giáo dục mầm non chào các bé. Giám đốc đến mở cổng hàng rào. Khi các mascot bước vào, Lâm Tri Dịch và một nhóm phụ huynh được nhân viên mời ngồi ở khu vực nghỉ ngơi. Điện thoại reo, Lâm Tri Dịch vẫy tay với Quyển Quyển qua khe hở của những bộ đồ mascot, rồi nhấc máy.
Nhạc vang lên, Lâm Tri Dịch không nghe được giọng nói của Từ Dương trong điện thoại, cậu đành phải đi bộ đến một nơi cách lớp giáo dục mầm non bảy tám mét, che tai trái lại, "Nói lại lần nữa đi, vừa nãy tôi không nghe rõ."
"À, là bên phía Trọng An, Trần Ngạn Lãng muốn đổi hợp đồng năm năm thành hợp đồng một năm."
"Cậu liên lạc trực tiếp với cha anh ta, không cần chuyện gì cũng phải thông qua tên đó."
"Cũng phải, anh ta chỉ hay dựa hơi cha mình thôi."
Lâm Tri Dịch cùng Từ Dương trò chuyện một lúc về tình hình công ty, Từ Dương đề cập đến ngành y tế, Lâm Tri Dịch suy nghĩ một lúc: "Sau khi những chuyện này kết thúc, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị."
"Được rồi, Tri Dịch, buổi chiều cậu có đến công ty không?"
"Có, khoảng hai giờ tôi sẽ đến."
Từ Dương cúp điện thoại, Lâm Tri Dịch quay người đi về phía lớp giáo dục mầm non, cậu chợt nhớ ra Quyển Quyển không thể đến gần những con mascot đầy lông đó, vừa định đi tới ôm Quyển Quyển đi, nhưng tìm kiếm trong hỗn loạn một lúc lâu, cậu cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của Quyển Quyển.
Cậu yêu cầu người quản lý tắt nhạc, bảo những người đang mặc mascot ra ngoài.
Chỉ còn lại mấy đứa trẻ, nhưng không hề có Quyển Quyển.
Không có Quyển Quyển.
Lâm Tri Dịch cảm thấy đầu mình "Bang" một tiếng, cậu cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhờ người quản lý xem camera giám sát, cẩn thận kiểm tra từng khung hình một, cuối cùng cậu phát hiện ra tám phút trước có một người đàn ông mặc đồ thể thao màu trắng leo qua hàng rào, hòa vào đám đông rồi bế Quyển Quyển đang bị đẩy ra ngoài rìa đi mất.
Nhân viên của trung tâm thương mại vội vàng chạy tới, chỉ đường cho Lâm Tri Dịch: "Anh Lâm, người đàn ông đó ôm cậu bé đi ra từ cổng số 3, lên chiếc Mercedes-Benz màu đen, biển số là 688J, chiếc xe đang chạy về hướng Nam."
Lâm Tri Dịch ngay lập tức gọi cảnh sát, báo cáo tình hình từng chi tiết một, cảnh sát đã liên lạc với sở cảnh sát giao thông và kiểm tra giám sát trên đường gần trung tâm mua sắm để tìm kiếm chiếc Mercedes-Benz màu đen mà nhân viên mô tả.
"Chiếc xe xuất hiện lần cuối cùng trên đường Phú Dương, sau đó đi vào khu Phức Lệ Viên."
Đó chính là nhà mà Cố Niệm từng ở.
Lâm Tri Dịch giải thích tình hình với cảnh sát, nói rằng con tin là một đứa nhỏ mắc nhiều bệnh, ốm yếu đang trong tay đối phương, không thể hành động liều lĩnh. Cậu hoảng sợ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa bấm vào số điện thoại của Lâm Diễn Đức, nhưng Lâm Diễn Đức không trả lời, cậu đành phải gọi cho Chu Hoài Sinh.
Sự hoảng sợ và cảm giác áy náy lập tức ập đến, cậu cố kìm nén nước mắt, nói: "Chu Hoài Sinh, Quyển Quyển đang nằm trong tay cha tôi, ông ta đang ở số 18 khu Phức Lệ Viên. Tôi xin lỗi, anh mau đến đây đi."
Có lẽ có nhiều chuyện quả thật Chu Hoài Sinh không thể làm được, nhưng lúc này Lâm Tri Dịch lại rất cần anh.
Lâm Tri Dịch gọi lại cho Lâm Diễn Đức, Lâm Diễn Đức nhanh chóng trả lời cuộc gọi, giọng ông ta khàn khàn, điên cuồng lại đắc ý, "Tao biết mày sẽ gọi lại sớm mà. Sao, cảm giác làm chủ tịch thế nào?"
"Ông đưa con tôi đi đâu?" Lâm Tri Dịch gầm lên.
"Thì ở trong nhà thôi, ôi, cháu nội tao chỉ đang chơi đồ chơi thôi mà, nó giống hệt với mày lúc còn bé, cũng khiến người khác khó chịu như vậy. Để tao cho mày nghe giọng nói của con mày."
Lâm Diễn Đức đang đi tới chỗ nào đó, Lâm Tri Dịch nghe thấy tiếng khóc của Quyển Quyển ngày càng lớn hơn, cậu đấm vào vô lăng, đe dọa: "Lâm Diễn Đức, ông dám đụng vào con tôi! Ông dám đụng vào một sợi tóc của con tôi, tôi sẽ khiến ông chết thật thảm!"
"Tao đã bị mày làm cho thân bại danh liệt, Lâm Tri Dịch, mày biết không, lúc mày lớn bằng thằng nhóc này, tao đã muốn bóp chết mày, đáng lẽ mày không nên được sinh ra, mẹ mày coi thường tao, cả nhà ngoại mày đều coi thường tao. Tao đối xử với mẹ mày tốt như vậy, tốt đến mức đánh mất lòng tự trọng của mình, cuối cùng tao nhận lại được gì? Chỉ nhận lại được những cái nhìn coi thường của mấy người, ngay cả mày cũng coi thường tao. Ngày hạnh phúc nhất đối với tao, là ngày mà mẹ mày tắt thở..." Lâm Diễn Đức cười.
Lâm Tri Dịch lái xe như bay đến số 18 khu Phức Lệ Viên.
Vừa xuống xe, cậu lao tới đá vào cửa: "Lâm Diễn Đức! Có gan thì bước ra đây!"
Lâm Diễn Đức mở cửa, trong tay ông ta là Quyển Quyển, Quyển Quyển khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, cố gắng đưa tay về phía Lâm Tri Dịch.
Nhưng Lâm Diễn Đức lại cầm một con dao trong tay, một con dao gọt hoa quả bằng thép không gỉ sắc bén.
Mũi dao chĩa vào người Quyển Quyển, Lâm Diễn Đức nói: "Có hai việc. Đầu tiên đi đến đồn cảnh sát rút hồ sơ vụ án, sau đó liên hệ với bên truyền thông làm sáng tỏ mọi chuyện rồi xin lỗi. Làm xong tao trả con lại cho mày."
"Được, bây giờ tôi liền gọi." Lâm Tri Dịch run rẩy lấy điện thoại ra bấm số, "Alo, chào anh, tôi là Lâm Tri Dịch, người đã báo cáo vụ án trước đó. Tôi muốn rút lại vụ án. Đúng vậy, vụ án cố ý giết người kia, tôi muốn rút án, không có nguyên nhân gì cả."
Lâm Tri Dịch vừa nói chuyện điện thoại, vừa liếc nhìn Lâm Diễn Đức, cậu biết yêu cầu của Lâm Yên Đức sẽ không dừng lại ở con số 2 này, nhưng cậu không thể mặc kệ, về sau phiền phức sẽ càng nhiều.
Sau cuộc điện thoại rút lại vụ án, Lâm Diễn Đức dường như đã thả lỏng hơn một chút, hơi thay đổi phương hướng của mũi dao.
"Tiếp theo làm gì?"
Lâm Diễn Đức thúc giục cậu: "Liên lạc bên truyền thông."
"Được, nhưng chuyện này không thể làm xong trong thời gian ngắn, thằng bé mắc bệnh hen suyễn, chỗ này đã lâu không có ai dọn dẹp, bụi bặm rất nhiều, tôi xin ông đừng ở đây thêm nữa."
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!"
Lâm Tri Dịch không còn cách nào khác ngoài việc gọi điện cho một người bạn trong giới truyền thông, chưa kịp nói chuyện, Quyển Quyển đã ho dữ dội, mặt thằng bé nhanh chóng đỏ bừng.
Cơn suyễn phát tác, Lâm Diễn Đức cũng hoảng sợ, sợ đứa trẻ này sẽ chết ngay trên tay mình, ông ta lùi lại, không nhận ra con dao trong tay đã từ từ buông xuống, mũi dao không còn chĩa vào bé nữa..
Quyển Quyển cần uống thuốc ngay lập tức.
"Quyển Quyển!" Lâm Tri Dịch không thể chờ đợi được nữa, cậu lập tức lao tới dùng tay làm chệch hướng mũi dao, sau đó giật lấy Quyển Quyển, rồi đột nhiên giơ chân đá vào đầu gối của Lâm Diễn Đức. Lâm Diễn Đức tuy đã có tuổi, phản ứng chậm chạp, nhưng không phải không có chuẩn bị, ông ta chết cũng không buông tay mà túm lấy cổ áo Lâm Tri Dịch. Bị đá vào đầu gối, ông ta nhất thời không đứng vững được, lúc ngã xuống mặt đất, Lâm Tri Dịch bị ông ta kéo ngã về phía sau, phía sau đầu đập mạnh xuống đất.
Đau đớn tột cùng, trời đất như quay cuồng, một chút màu sắc hiện lên trong mảng trắng mênh mông.
Con dao của Lâm Diễn Đức ngay trước mặt cậu, sắp đâm xuống.
"Cùng chết, cùng xuống theo mẹ mày!"
Không, cậu không thể chết.
Lâm Tri Dịch dùng tay nắm lấy mũi dao, sau đó tìm cơ hội xoay người trốn ra khỏi nhà.
Tiếng khóc của Quyển Quyển yếu dần, Lâm Tri Dịch chạy về phía ô tô, trong túi ở trên xe có thuốc hen suyễn.
Vừa chạy ra xe, Lâm Diễn Đức đã đuổi theo, ông ta đã phát điên, chẳng còn màng đến điều gì, bây giờ ông ta chỉ muốn đồng quy vô tận. Ông ta đuổi theo xe, Lâm Tri Dịch đang lục lọi trong xe để tìm thuốc hen suyễn, lưng đang hướng ra ngoài.
Lâm Diễn Đức không nói gì, lặng lẽ bước tới, ngay khi ông ta chuẩn bị đâm xuống, có người lao tới phía sau Lâm Tri Dịch.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua da, máu thấm đẫm bộ quần áo vải của Chu Hoài Sinh thành một màu đỏ chói.
Lâm Tri Dịch bị đẩy lên xe, Chu Hoài Sinh đóng cửa lại.
Anh ép Lâm Diễn Đức vào cửa xe, đấm vào mặt Lâm Diễn Đức hết lần này đến lần khác, mỗi cú đấm đều tàn nhẫn, như thể vết thương trên lưng anh vốn không tồn tại, máu của Lâm Diễn Đức chảy ra từ khóe miệng, nhiễu xuống trên cửa xe.
Trong nháy mắt, đầu óc của Lâm Tri Dịch trống rỗng, có rất nhiều bức tranh từ mờ mịt chuyển sang rõ ràng, nóng lòng muốn được nối thành một bức tranh, nhưng tiếng khóc của Quyển Quyển đã khiến cậu bừng tỉnh.
Cậu tìm thấy bình xịt hen suyễn, mở nắp chai, ấn van, chất lỏng được xịt thẳng vào miệng Quyển Quyển, mặt Quyển Quyển đã tím tái, nhưng may mắn là đã có chuyển biến tốt.
Máu trên tay nhuộm đỏ bình xịt hen suyễn, Lâm Diễn Đức đã ngã xuống đất ngoài cửa kính ô tô, Chu Hoài Sinh buộc mình phải mở cửa, cúi người ôm hai người trong xe.
Sau đó, tiếng còi báo động ngày càng gần hơn.
Cảnh sát đã đến.
Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng thả lỏng được một chút, ôm lấy Quyển Quyển, vùi mặt vào trong ngực Chu Hoài Sinh, thở dốc: "A Hoài, A Hoài..."
Chu Hoài Sinh sờ tóc cậu, dỗ dành: "Không sao rồi, Tri Dịch, không sao rồi."
Xe cấp cứu chẳng mấy chốc đã đến, Chu Hoài Sinh được chuyển lên cáng, Lâm Tri Dịch nắm tay anh từng bước đi theo, sắc mặt Chu Hoài Sinh tái nhợt, anh hỏi: "Quyển Quyển đâu?"
"Quyển Quyển đã tỉnh lại, một nữ cảnh sát đang chăm sóc thằng bé."
Sau khi các biện pháp sơ cứu hoàn tất, Chu Hoài Sinh tạm thời vẫn ổn, bác sĩ băng bó vết thương trên tay Lâm Tri Dịch rồi đỡ cậu ngồi xuống, nước mắt Lâm Tri Dịch chưa kịp chảy ra, Chu Hoài Sinh đã dùng mu bàn tay lau đi. "Em mau đến ôm thằng bé, lúc này thằng bé cần pheromone của em."
Lâm Tri Dịch gật đầu liên tục: "Em đi ngay."
Cậu ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh sờ lên mặt cậu, đột nhiên hỏi: "Còn Quyển Quyển này thì sao?"
Lâm Tri Dịch sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhận ra, cậu nắm lấy tay Chu Hoài Sinh, khóc nói: "Em cũng không sao, A Hoài. Hình như em đã nhớ ra rồi, rất nhiều chuyện trong quá khứ dần dần hiện lên trong đầu em."
Chu Hoài Sinh khẽ cau mày, có vẻ không vui cho Lâm Tri Dịch.
Hai mắt Chu Hoài Sinh tối sầm không rõ, như đang che giấu tâm tư vô cùng phức tạp, anh nằm trên giường vốn muốn nhìn sang bên kia, nhưng Lâm Tri Dịch lại không cho anh cử động, cúi xuống cắn vào môi anh.
Hôn xong, Lâm Tri Dịch cảm thấy ngượng ngùng, xe dừng lại, cậu liền lao ra khỏi xe đi tìm Quyển Quyển.
Hỗn loạn kết thúc, Lâm Diễn Đức bị bắt quy án, Lương Viễn Sơn và Điền Mẫn Nghiêu cũng bị triệu tập.
Nhiều trò hề của Tập đoàn Đỉnh Thắng chiếm các trang nhất của các tờ báo ở Thành phố Vọng trong ba ngày, tất cả các cơ quan truyền thông lớn đều tràn vào cửa tòa nhà, nhưng Từ Dương từ chối phỏng vấn với lý do người phụ trách đang hồi phục sức khỏe trong bệnh viện.
Đại hội cổ đông chính thức được tổ chức vào lúc 3 giờ chiều ngày 20 tháng 1. Lâm Tri Dịch, người thừa kế toàn bộ cổ phần của Lâm Diễn Đức và Cố Niệm, trở thành cổ đông lớn nhất của Đỉnh Thắng và giữ chức chủ tịch.
Cậu đã công bố ý tưởng mở rộng ngành y tế tại hội nghị, giải thích kế hoạch này, chương trình nghị sự đã được thảo luận rộng rãi và cuối cùng đã được thông qua thành công.
Họp xong, Lâm Tri Dịch vẫn không nhận lời phỏng vấn, cậu đi bằng cửa sau, lái xe đến bệnh viện, Chu Hoài Sinh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, vẫn còn ở trong phòng bệnh cao cấp. Lâm Tri Dịch mở cửa bước vào, không nói một lời, cậu cởi áo khoác và giày, leo lên giường, chui vào vòng tay Chu Hoài Sinh.
"Tri Dịch..."
"Đừng nói nữa, em buồn ngủ rồi." Lâm Tri Dịch dụi má vào vai Chu Hoài Sinh.
Cậu đánh một giấc thật sâu.
Trong giấc mơ, cậu đến chân núi Nhạn Mông, vừa quay đầu cậu đã nhìn thấy tảng đá lớn ở đầu thôn Nhạn Mông, Tiểu Toàn được mẹ đưa về từ thị trấn để cắt tóc, Tiểu Toàn rất bất mãn với kiểu tóc này, tức giận đi ở phía trước. Lúc đi ngang qua phòng khám, có một ông lão chống gậy bước ra, loạng choạng suýt ngã, Chu Hoài Sinh vội vàng chạy ra đỡ ông.
Chu Hoài Sinh ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Tri Dịch, mỉm cười với Lâm Tri Dịch: "Sao lại chạy ra ngoài? Vào chơi đi."
Khung cảnh thay đổi, Chu Hoài Sinh là người dẫn cậu đi tìm từng căn nhà cho thuê.
Tiếp theo là thời kỳ phát tình, cậu chất hết quần áo của Chu Hoài Sinh lên giường, bản thân thì chui vào giữa, chồng nhiều lớp lên người mình như xây tổ, Chu Hoài Sinh trở về nhà, cậu mới ủ rũ mà bò ra ngoài, khóc lóc: "A Hoài, em đã chờ anh rất lâu."
Cuối cùng, có ánh sáng chói lóa, ở một nơi giống như quán bar, trong ly có những viên đá vuông vức, rượu đổ đầy, cậu nằm trên ghế sô pha bấm số của Chu Hoài Sinh.
Lâm Tri Dịch đột nhiên mở mắt.
Chu Hoài Sinh vội vàng nâng người mình dậy, nhẹ giọng hỏi: "Tri Dịch, em bị sao vậy?"
Lâm Tri Dịch cố gắng hết sức để chui vào chăn.
"Rốt cuộc là sao vậy Tri Dịch?"
Lâm Tri Dịch rúc vào trong chăn, trái tim đập loạn xạ, nghĩ đến mọi chuyện, rốt cuộc cậu có nên nói với Chu Hoài Sinh, đêm có Quyển Quyển, vốn không có chuyện say rượu hay bị cưỡng bức không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.