Hôm Nay Ngươi Nói Dối Sao

Chương 3:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editer: ThiChen
Cố Trường An nhịn không nổi nữa, cậu lặng lẽ chạy đi "giải quyết"
Nhà vệ sinh công cộng, ở phía nam của sân vườn, không rõ đường dây xảy ra vấn đề gì, đèn đường sáng sáng chớp tắt, cùng với hoàn cảnh xung quanh tạo nên bầu không khí quỷ dị.
Cố Trường An giải quyết xong bước ra, nghiêng đầu nhìn về phía phòng Trương Vĩ, cậu tậc lưỡi, thiệt biết tìm cách chơi cho bản thân.
Cái trò này kích thích hay không kích thích cậu không biết, nhưng cậu biết cái trò này chính là đang đứng dưới lưỡi hái của tử thần vậy, như kiểu đến á, đến chém ta đi.
Khả năng trước một giây còn hưng phấn như chơi cùng mấy trăm mỹ nữ, sướng đến mỗi cái tế bào đều đang run rẩy, nhưng giây tiếp theo cũng có thể là chân thẳng đơ, lưỡi lè dài ra treo ở đấy.
Nhưng, việc này có liên quan cái beep gì đến cậu chứ.
Cố Trường An khóe môi nhếch lên cứng đờ, vẫn là có liên quan đi, nếu Trương Uy đem chính mình chơi quá trớn, cậu đi đâu tìm Hà Kiến á?
Ngô Đại Bệnh thấy trễ như vậy Cố Trường An vẫn chưa về phòng, bèn ra ngoài tìm cậu
Cố Trường An cố ý đánh tiếng cao giọng kêu, giả vờ như lúc nãy ngồi xỏm ở WC quá lâu: " Đại Bệnh, cậu ra đây đỡ tôi một cái, chân tê hết rồi."
Ngô Đại Bệnh nghĩ Cố Trường An là tê chân thật, chỉ mấy bước chân liền đi qua đỡ cậu
Cố Trường An vừa kêu xong, đèn trong phòng Trương Vĩ liền tắt, tám phần là bị kinh hách không ít đi.
Những phòng khác đều không có động tĩnh gì, chủ nhân của hai căn sáng đèn cũng không quản việc ngoài, không động đến thị phi, còn những phòng khác đã sớm tắt đèn ngủ như chết rồi, cậu lúc nãy kêu to như thế cũng không thấy họ phản ứng gì.
Cố Trường An thông qua những việc vừa xảy ra này rút ra kết luận, hàng xóm ở đây cũng không thân thiết gì, nếu muốn tìm ra thông tin cậu muốn, thì chỉ có thể tìm trên người Trương Vĩ mà thôi
Sáng hôm sau, Trương Vĩ đang lấy nước bên ao, nhìn hắn không khác gì người bình thường, ai có thể tưởng tượng được hắn lúc này với người tối hôm qua là một người chứ
Cố Trường An nặn kem đánh răng ra bàn chải, bưng ly súc miệng qua: " Cho tôi hứng nước."
Tuy trong sân có một cái ao nước này, mỗi ngày đều là ai tới trước thì dùng,sau thì chờ, nhưng rồi hắn cũng không thể vô lý gì mà đến nước cũng không cho người ta hứng.
Trương Vĩ tránh ra.
Cố Trường An nói tiếng cảm ơn, lúc cậu đi lại thì cố ý để kem đánh răng vay lên trên áo của Trương Vĩ.
Trương Vĩ cả người bạo phát, hắn xanh mặt to giọng quát:
" Đệt! Cậu làm gì đấy!"
Cố Trường An vội vàng xin lỗi: " Ngại quá, tôi không cố ý."
Trương Vĩ hai mắt trừng lớn, lăm lăm chăm chăm nhìn vào Cố Trường An, gân xanh nổi lên trên cổ, tay nắm thành quyền, dáng vẻ như muốn giết người.
Cố Trường An dư quang liếc thấy thân ảnh của Ngô Đại Bệnh, lông mày câu lại độ cong khó thấy, cậu để tay sau lưng, động tác lắc lắc chỉ thị.
Ngô Đại Bệnh tâm trí như đứa trẻ, không tâm cơ không lanh trí, không biết tính toán, thẳng thắng có gì nói đó, nhưng cậu ta nghe lời Cố Trường An.
Thấy Cố Trường An làm động tác tay với mình, thì Ngô Đại Bệnh rụt chân quay lại phòng, đợi chỉ thị tiếp theo.
Bầu không khí bên ao lâm vào giằng co bế tắc.
Cố Trường An gì cũng không nói, cậu với bề ngoài ốm yếu, chỉ cần đứng yên đấy, là đại diện cho nhóm người yếu thế rồi, có thể khơi dậy tình mẫu tử và lòng bảo vệ của các bác gái.
Bác gái lúc đầu bị con trai kéo tay, kêu bà đừng quản, nhưng rồi không nhịn được, hung hăng xắn tay áo bước khỏi phòng:
" Làm gì làm gì đó, không phải chỉ vây một ít kem thôi sao? Lau đi là được rồi, làm gì mà căng, còn muốn đánh người sao?"
Trương Vĩ xoay đầu qua nhìn.
Bác gái bị hắn trừng, lời nói liền nhẹ đi ba phần:
" Đều là hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tiểu huynh đệ đã xin lỗi rồi, chuyện này dừng lại đi "
Trương Vĩ không nói gì nhấc thùng nước bằng nhựa rời khỏi.
Cố Trường An không muốn dễ dàng thả hắn đi, cậu chắn ngang ngại ngùng nói:
"Xin lỗi, lúc nãy không cố ý....."
Trương Vĩ đem tay bắt lên vai Cố Trường An, dùng lực mạnh đem cậu xô ra.
Cố Trường An nhân lúc đó dưới chân giả vờ trơn trượt, đem mông ngã xuống đất, cậu mặt mày co rút, đệt, đau quá đi, muốn khóc.
Ngô Đại Bệnh sau cửa căng mặt ra, cơ bắp dưới lớp quần áo căng phồng, căng cứng cuồn cuộn, nhìn dáng người này cũng có thể hình dung được đến sức mạnh của một cú đấm vung ra mạnh đến cỡ nào.
Cố Trường An tay phải ngón trỏ giật giật.
Ngô Đại Bệnh nhận được chỉ thị, lập tức bước nhanh vọt tới chỗ cậu, quỳ một gối xuống đất, muốn đem cậu bế lên.
"......"
Cố Trường An ánh mắt ý không cần, đừng đỡ tui, cậu đứng một bên là được.
Ngô Đại Bệnh tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi gì.
Cố Trường An có một thể chất đặc biệt, nhìn người thì ốm yếu, môi cậu chuyển sang trắng bợt, trên trán rịn ra tầng mồ hôi, nhìn như đã cướp đi nửa cái mạng của cậu vậy.
Bác gái là người biết nắm thời cơ, liền hô xé giọng vỗ đùi:
" Trời ơi! Đánh người rồi, đánh người rồi...."
Giờ này gần như mọi người vẫn chưa đi làm, ở trong viện ngoài viện đều có người ló đầu ra nhìn.
Trương Vĩ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Cố Trường An dưới đất không đứng lên, không có người nào nghĩ cậu là kẻ chủ mưu, vì nhìn cậu bây giờ rất thảm.
Cây cần vỏ người cần mặt, Trương Vĩ cho dù có trăm vạn lần không tình nguyện,thì cũng phải dẫn Cố Trường An đi đến phòng khám gần nhất xem qua, trước lại thay cái áo bị dây trên áo ra, cái áo sơ mi cũ được mặc vào, từng nút từng nút thắt đến tận trên cổ.
Người xem náo nhiệt tụ tập lại nghị luận sôi nổi.
" Tên nhóc mới chuyển đến thật tốt tính."
" Đúng vậy, bị người ta xô thành như vầy, mà vẫn nói đỡ cho người khác, nếu đặt trên người khác, chắc sẽ tới mái luôn."
"Cái tên đẩy người đó tôi biết nè, cùng một công ty với cháu trai tui, nói sao ta, công việc có cố gắng, nhưng chả có tiến triển gì, mãi không thăng tiến."
" Người nhìn cũng được, chân dài có chân dài, cơ có cơ đó."
" Nói gì chớ, tui thấy tên nhóc kia nhìn rất đẹp, tui trước giờ chưa thấy ai đẹp như vậy đâu, không biết người ở đâu, làm cái gì, có đối tượng chưa. Ông Vương, không phải cháu gái ông đang ế sao? Ông trời đưa con rễ hiền tới cửa rồi kìa."
" Lão Trương thằng hai còn đang xem mắt phải không, cũng thu xếp một thể luôn đi."
"......"
Đề tài càng nói càng đi càng xa.
Trãi qua sự việc này, Cố Trường An cũng có tiếp xúc qua với Trương Vĩ.
Cậu nhận thấy Trương Vĩ quá nhạy cảm, tố chất thần kinh hơi căng thẳng, cảm xúc hay bị dao động nhiều, chỉ là gió thổi cỏ động nhẹ chút cũng kinh hách.
Giống như trong lòng có quỷ.
Tính cách của một người có thể từ hình dáng, cách ăn mặc mà nhìn ra.
- ----
Công xưởng Phúc Tân có một công nhân rất thật thà, nói khó nghe là, có chút ngốc.
Cố Trường An nhìn đứa ngốc thật thà đi vào quán net nhà nó, cậu liền hỏi Ngô Đại Bệnh mượn năm mươi đồng.
" Tới tối tôi mới về."
Ngô Đại Bệnh nhìn cậu, ấp úng nói:
" Trường An, tôi muốn trước về nhà giết gà."
Cố Trường An lấy mắt kính xuống chùi chùi mặt kính: " Giết gà làm gì?"
Ngô Đại Bệnh ngay thẳng nói: " Lão gia còn sống có nói ăn gì bổ nấy, mông của cậu, bị thương, phải ăn phao câu gà."
Cố Trường An trừng mắt qua: " Có tin tui đánh cậu không."
Ngô Đại Bệnh mím miệng: " Cậu lúc nào cũng nói thế, nhưng lại chưa động thủ bao giờ."
" Tui sợ tui một khi động thủ, thì mạng cậu còn sao, đến lúc đó tui lại thành cô gia quả nhi* à." Cố Trường An đem mắt kiến đeo lên lại, lắc lắc tay với Ngô Đại Bệnh
*Cô gia quả nhi: đứa trẻ trong nhà không còn ai, sống cô đơn lẻ loi một mình, không cha không mẹ không người thân.
" Đi theo dẽo Trương Vĩ, đừng để bị phát hiện."
Ngô Đại Bệnh nhanh chân theo chân Trương Vĩ.
Không nói điêu chớ, năng lực học tập của Cố Trường An rất tốt, chỉ một lát là có thể học được ngay, bởi vậy thứ cậu biết rất nhiều, biến ảo đa đoan, chỉ ngoài việc nấu ăn ra.
Cậu chỉ ở bên đứa ngốc thật thà kia phô ra thao tác ngầu lồi khi chơi game, thì cậu ta liền bị cậu thu phục.
Cố Trường An moi được từ lời của tên ngốc, biết được Hà Kiến từ ngày 12 thì không đến xưởng làm việc nữa, nguyên nhân gì không biết, không ai quản cả."
Ngoài ra, Hà Kiến cũng giống như Trương Vĩ, danh tiếng trong xưởng không tốt lắm.
Trương Vĩ rất keo kiệt, mọi người ăn cơm đều lần lượt thay phiên nhau trả. Hôm nay tôi trả, mai anh trả, hắn thì tốt rồi, chỉ biết ăn ăn, mà chưa lần nào trả tiền cơm bao giờ."
Mà Hà Kiến cũng hay ăn quịt đồng nghiệp, mà không chỉ một lần không đâu, còn lấy đấy làm khoe mẽ.
Cho nên hai người bọn họ trở thành bằng hữu.
Theo tên ngốc nói, Trương Vĩ có một bạn gái, là người trong thành phố này, là ai không rõ, hắn lấy tấm ảnh kẹp trong ví da ra, là một cô gái rất xinh đẹp
Cố Trường An vì cảm ơn hắn, liền mang cậu đi thăng cấp, còn hẹn sau này ra chơi game tiếp.
Ngày 17, Trương Vĩ không đi làm, ban ngày hắn nhốt mình trong phòng, hơn 9 giờ tối thì đến một nơi, tiến vào ở trong đó cỡ nửa tiếng thì đi ra, trên tay xách một bịch đen."
Trương Vĩ đi đến cạnh thùng rác bên kia, đem bịch đen vứt vào trong, cuối đầu vừa đi vừa bấm điện thoại.
Trong bóng tối Ngô Đại Bệnh lên tiếng: " Trường An, chúng ta đi lại xem xem là cái gì đi."
Cố Trường An ngáp nói: " Đợi một chút."
Trương Vĩ đi xa rồi thế mà giờ lại quay lại đây, hắn trước sau trái phải nhìn xung quanh, như muốn xác định cái gì đó.
Đợi Trương Vĩ lại lần nữa đi xa, Ngô Đại Bệnh nghi hoặc hỏi: " Sao hắn lại quay lại?"
Cố Trường An bĩu môi: " Lòng hoài nghi rất nặng."
Ngô Đại Bệnh gãi gãi ót: " Trường An, cậu thật thông minh."
" Bây giờ không có thời gian đi vuốt mông ngựa đâu, trước đem lời nói dói này giải quyết xong thì muốn làm gì thì làm."
Cố Trường An tìm một nhánh cây móc cái bình từ thùng rác lên xem, không có xác chết nát bươm nào, chỉ có vài miếng thịt kho, bốc mùi hôi thối.
Ngô Đại Bệnh giơ tay muốn đụng vào.
Cố Trường An đem tay đẩy tay của cậu ta ra:
" Đừng đụng, có thể có độc, đem về nhà kiểm tra trước."
Ngô Đại Bệnh cái biết cái biết không.
Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh lẻn đi vào nơi lúc nãy Trương Uy bước vào. Nhìn khung ảnh trên tủ biết được đây là nơi Hà Kiến ở.
Nhìn tới nhìn lui, thấy được ở đây không có vết tích bị người xáo trộn.
Cố Trường An đi lại xung quanh trong phòng, nhìn được cái gì cũng còn, chỉ là thiếu đi một thứ---- giá treo đồ.
Trong tủ quần áo có rất nhiều đồ, không có khả năng đến ngay một cái móc treo đồ cũng không có đi.
Có hai khả năng, hoặc là được Trương Vĩ đến đây lấy đi, hoặc là Hà Kiến cũng mắc bệnh như hắn ta, đem móc kéo hư hết rồi. Lúc gặp việc phát sinh đột ngột nào đó, nên không kịp mua cái mới.
Cố Trường An thấy được giấy tờ của Hà Kiến còn đây, hắn không tiền không xe, không bạn bè, dưới tình hình không có giấy tờ gì mà ra ngoài thì không dễ dàng gì đâu.
Trước mắt xem ra, Hà Kiến khả năng có thể đã sớm không còn sống nữa.
Cố Trường An có thói quen, suy nghĩ vấn đề gì, thì thích ngồi xổm xuống, cậu đi về theo lối cũ, đi đi liền bất giác ngồi xổm xuống một chỗ.
Ngô Đại Bệnh hỏi cậu có muốn ăn gì không.
Cố Trường An đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, không có trả lời
Ngô Đại Bệnh đi đến đầu hẽm, cậu ta thấy đối diện có cửa hàng tiện lợi, thì gửi tin nhắn cho Cố Trường An, nói đi mua gì đó ăn.
Đợi Cố Trường An hồi thần lại, nhìn tin nhắn thì biết được cậu ta đang ở đâu.
Khoãng 10 phút trôi qua, Ngô Đại Bệnh quay về, bước chân cậu ta rất nhanh, thở hổn hển nói:
" Trường An, tôi lúc đi mua đồ bị vài người theo dõi, bọn họ theo ở phía sau, làm sao bây giờ?
Cố Trường An lười biếng nhấc mắt lên nhìn, con mắt liếc qua phía sau lưng Ngô Đại Bệnh có mấy tên lưu manh choai choai:
" Chỉ là bốn tên nhóc quỷ, cậu tự xử lý được, tại sao còn một đường dẫn chúng đến đây?"
Ngô Đại Bệnh không nói được gì.
Cố Trường An xem đám lưu manh hướng bên này bước tới gần, cậu gục xuống véo mí mắt giữa mày: "Quan Đông( Oden) đưa cho tôi."
*Oden

Ngô Đại Bệnh đem oden đưa qua.
Cố Trường An dựa tường há mồm ăn:
" Đi xử bọn chúng"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đại lão công: Tôi tên Lục Thành, là người đàn ông trên người kết hợp giữa mỹ mạo,kỹ năng diễn xuất với tài hoa và thực lực mạnh mẽ, có hơi phức tạp, cho nên tôi quá tài giỏi, tôi vẫn chưa ra sân, cảm ơn.
CP đã ghi rõ trên văn án á, thiệt là rất rõ ràng rồi_(:з」∠)_
Editer: bà không nhắc cái tui tưởng văn này là huynh đệ văn á kakak
Thiết lập kiểu ( lão đại ốm yếu mỹ nhân thụ × ngốc bạch bưu hãn đệ khống công) vậy đó
🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.