Diệu Tình trở về nhìn thấy Diệp Ngọc đứng bên cửa sổ, lập tức đi đến.
“Phu nhân! Người không chịu nổi khí lạnh này đâu!” Nói xong thị đóng cửa sổ lại.
Diệp Ngọc tuy hơi tiếc hận, nhưng cũng không cản thị, để thị đóng cửa, lại để lò sưởi đốt mạnh hơn. Vành mắt thị đỏ ửng, chắc chắn đã khóc ở bên ngoài.
Diệp Ngọc giữ tay thị lại: “Diệu Tình……”
“Phu nhân!” Diệu Tình vội vội vàng vàng ngắt lời nàng, “Người đừng nóng vội! Nô tỳ lập tức đi tìm đại đương gia. Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, chắc chắn đại đương gia sẽ không bỏ mặc người, nhất định sẽ tìm ra đại phu chữa khỏi bệnh của người.”
“Diệu Tình……”
“Còn có kẻ ở hậu viện này dám hạ độc người, đại đương gia chắc chắn sẽ đứng ra lấy lại công đạo cho người.”
“Diệu Tình……”
Diệu Tình nhìn khuôn mặt vừa dịu dàng vừa lãnh đạm của Diệp Ngọc, cuối cùng bật khóc: “Phu nhân! Phu nhân người đừng từ bỏ mà!”
Diệu Tình đã theo Diệp Ngọc hơn hai mươi năm, từ lúc nàng vẫn còn là tiểu thư khuê các, đến bây giờ nàng đã gả vào phủ Thừa tướng nhiều năm như vậy, Diệu Tình chưa bao giờ rời khỏi bên người nàng. Là người hiểu nàng nhất thế giới này, sao lại không nhìn ra lựa chọn của Diệp Ngọc cơ chứ.
“Diệu Tình, nghe ta nói.” Diệp Ngọc trấn an cảm xúc của thị, “Nếu còn gì đó ràng buộc ta trên cõi đời này, thì chính là ngươi và A Ninh. Nhưng A Ninh là đích trưởng tôn của tướng phủ, dù không có người mẹ như ta, cũng sẽ có không ít người quan tâm đến nó. Chỉ còn ngươi, Diệu Tình, ta nợ ngươi rất nhiều, những năm gần đây, ngươi khổ sở vô vùng.”
Diệu Tình lắc đầu: “Không, nô tỳ không khổ, người khổ là người mà! Tiểu thư.”
Một tiếng tiểu thư này, khiến Diệp Ngọc như đã trải qua mấy đời, thế mà đã nhiều năm như vậy rồi!
“Nếu ngươi vẫn coi ta là tiểu thư, chuyện hôm nay, quên đi!” Diệp Ngọc lau nước mắt cho thị, “Diệu Tình, mấy năm nay ta không thoải mái gì, chết đối với ta, là giải thoát!”
Diệu Tình khụt khịt, thị cảm thấy tim mình như chịu ngàn vết dao. Thị biết Diệp Ngọc vẫn luôn không thoải mái, nhưng mà thị làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi tìm đường chết.
Diệp Ngọc chỉ có thể thay đổi đề tài: “Vừa rồi ta nghe bên ngoài khá náo nhiệt, có chuyện gì à?”
Diệu Tình nhìn nàng, hơi do dự, mới nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân người đã quên? Là đại đương gia…… Muốn nạp thiếp.”
Diệp Ngọc sửng sốt, lúc này mới nhớ đến, hình như Quý Duệ đã nói qua với nàng. Thiếp thất của Quý Duệ cũng không ít, mỗi một lần hắn nạp thiếp, đều tới hỏi mình, dường như thật sự coi nàng là phu nhân, nhưng Diệp Ngọc biết, hắn chỉ muốn nhục nhã nàng thôi.
Nhưng mà hắn không nghĩ đến, mình bây giờ chỉ còn sự tĩnh mịch chết lặng, còn sẽ thấy nhục nhã vì cái chuyện này sao? Đợi mình làm loạn sao? Cực kỳ bi thương? Tiếc là làm hắn phải thất vọng rồi.
“Thì ra là mấy ngày nay à? Hình như hắn đã lâu rồi chưa nạp thiếp, lần này không biết là người con gái như nào?”
Diệu Tình thấy vẻ mặt cô như thường, thật sự không để ý đến. Nhưng thị vẫn có chút bất bình: “Con gái như nào? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa đê tiện ở thanh lâu….” Nhận ra ánh mắt không vui của Diệp Ngọc, mới chậm rãi im lặng.
Chuyện Diệp Ngọc mời đại phu, rất nhanh đã truyền đến tai Quý Duệ. Hắn đang xem công văn ở thư phòng, lúc nghe được quản gia bẩm báo, động tác trên tay dừng lại.
“Không phải tướng phủ có đại phu sao?”
“Cái này……” Quản gia hơi chần chờ, “Đại phu trong phủ cũng đã khám qua, kê đơn, nhưng phu nhân vẫn luôn không khỏi.”
“Đại phu nói như thế nào?”
“Nói là bị cảm lạnh.”
Ánh mắt Quý Duệ như sắp lạnh thành băng: “Kẻ hèn trị bệnh cảm còn không hết, tướng phủ ta nuôi phế vật như vậy à? Đuổi đi, đổi đại phu khác.”
“Vâng.” Quản gia hơi do dự nhưng lại hỏi, “Lễ nạp thiếp của đại đương gia đã chuẩn bị gần xong, ngài có muốn nhìn qua không.”
“Ngươi nhìn mà làm là được.” Ngữ điệu Quý Duệ lạnh nhạt, không hợp với lời đồn sủng ái vị thiếp thất mới này như bên ngoài lan truyền, quản gia cũng có tính toán trong lòng.
Chờ quản gia đi rồi, Quý Duệ cầm công văn nhìn nửa ngày mới nhận ra bản thân không đọc vào chữ nào, bèn đi ra ngoài.
“Đại đương gia,” gã sai vặt ở cửa nhanh chóng chạy đến, “Bữa tối muốn dùng ở nơi nào ạ?”
“Hinh viên.”
Hinh viên là chỗ của đại phu nhân, gã sai vặt phái người đi truyền lời.
Diệp Ngọc hơi bất ngờ khi nghe Quý Duệ muốn đến, nghĩ thầm không phải hắn muốn nạp thiếp à? Ban ngày mới có chuyện, nàng cũng sợ Diệu Tình để lộ cảm xúc, lập tức tống cổ Diệu Tình đi nghỉ ngơi, thay người hầu hạ.
Diệp Ngọc chờ ở cửa, thấy một bóng hình màu xanh đen chậm rãi đi đến từ phía xa. Người nam nhân này tuy đã bước vào tuổi trung niên, nhưng lại càng có mị lực, ngũ quan thâm thúy có khí chất lắng đọng qua thời gian, khiến nhiều tiểu thư kinh thành vẫn muốn vào tướng phủ. Nhìn vậy, Diệp Ngọc bỗng tha thứ cho sự mù quáng năm đó của bản thân, một người con của trời lại nhu tình như nước với bản thân mình, ai lại không luân hãm cơ chứ?
“Đại nhân!” Đợi hắn đến gần, Diệp Ngọc mới hành lễ.
“Ừ.” Quý Duệ nhàn nhạt lên tiếng rồi đi vào trước, Diệp Ngọc đi theo sau hắn.
Bọn người hầu vội vàng châm trà, sắp xếp bàn ăn.
“Không thấy Diệu Tình nhỉ.”
Quý Duệ lơ đãng nói khiến Diệp Ngọc hơi hoảng, nhưng trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Vâng, Diệu Tình thức cả đêm để chăm sóc ta, nên ta để nàng đi nghỉ.”
Quý Duệ nhớ tới quản gia nói: “Còn chưa khỏi bệnh?”
“Có lẽ do thời tiết, không tốt lắm. Chắc hết mùa đông là tốt rồi.”
“Ừm.”
Diệp Ngọc và Quý Duệ đã như vậy nhiều năm, nhìn qua tôn trọng nhau như khách, nhưng Diệp Ngọc biết hắn hận mình.
“Quý Ninh gửi thư về, công việc Sơn thành bên kia đã xử lý gần xong, chỉ là tuyết dày quá, sợ không về kịp năm mới.”
Quý Duệ nói xong, trong mắt Diệp Ngọc hiện lên chút mất mát, ăn tết mỗi năm là thời điểm đoàn tụ hiếm hoi của nàng và Quý Ninh.
Quý Ninh là con của Diệp Ngọc, Diệp Ngọc là chính thê của Quý Duệ, theo lý thuyết phải để Diệp Ngọc nuôi dưỡng. Nhưng Quý Ninh vừa sinh ra đã bị Quý Duệ ôm cho Dao phu nhân.
“Diệp gia các người là bọn phản nghịch, ngươi nuôi nấng Quý Ninh sẽ khiến con đường làm quan của nó sau này gặp bất lợi.” Khi Quý Duệ nói những lời này, trên mặt là sự lạnh băng nàng quen thuộc.
Làm sao một người lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Đó là cốt nhục nàng hoài thai mười tháng, Diệp Ngọc sao có thể chấp nhận được việc còn chưa ôm con mình một lần đã phải chia lìa, nhìn hắn sống trong vòng tay người khác.
“Quý Duệ, ngươi hưu ta đi!” Đó là lần cuồng loạn đầu tiên cũng là lần duy nhất trong cuộc đời Diệp Ngọc, “Ngươi hưu ta, trả lại con cho ta, ngươi cho người khác sinh đi. Đừng cướp con của ta!”
Mới vừa sinh xong nên thân thể yếu ớt, cả người nàng chật vật suy nhược.
Quý Duệ ăn mặc đẹp đẽ cong người nâng cằm nàng lên: “Diệp Ngọc, đừng nằm mơ. Ta còn chưa tra tấn người cho tốt, làm sao có thể buông tha cho ngươi? Ngoan ngoãn đợi đi, ta sẽ cho ngươi gặp nó định kỳ. Nếu không cả đời này ngươi đừng hòng thấy được con ngươi.”
Hà Thủy Dao bên cạnh ôm con của nàng, mặt đầy ý cười: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, về sau chắc chắn ta sẽ coi nó như con ruột.”
Đó là đứa con ruột của nàng! Hận thù thấu xương xâm nhập từng góc trong thân thể Diệp Ngọc.
Nhưng thù hận có sâu đậm đến đâu, thì cũng sẽ có ngày phai nhạt.
Nhiều năm như vậy, Quý Ninh cũng đã trưởng thành, như Hà Thủy Dao nói vậy, ả coi Quý Ninh như con ruột nuôi nấng. Làm đích trưởng tôn của tướng phủ, cũng là đứa con duy nhất của Quý Duệ, nó có chỗ dựa là tướng phủ và Hà phủ, thanh danh lan xa trong kinh thành, tiền đồ vô hạn. Nó và Hà Thủy Dao là mẹ hiền con thảo, còn bản thân mình là gì? Bản thân mình chẳng là gì hết.
Đúng vậy, Quý Duệ đã đạt được mục đích, thành công khiến nàng ở đây chịu tra tấn.