Diệp Ngọc chỉ nhận lấy chủy thủ, coi như không nghe hiểu hắn ta đang nói gì.
“Chuyện Đặng Tích Nhi, rất xin lỗi.” Khi Lâm Phong nhắc đến người kia, trong giọng nói tràn ngập sự có lỗi.
Gần đây lời Diệp Ngọc nghe được nhiều nhất hình như là xin lỗi.
Quý Duệ xin lỗi, Lâm Phong xin lỗi. Nàng chết lặng với cái từ này, nhưng lại thấy buồn cười, khi mấy người này nói xin lỗi, đều đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ còn nghĩ mình sẽ nói “Không sao đâu”?
“Ta biết dù nói xin lỗi cũng vô dụng,” Lâm Phong dường như biết nàng đang nghĩ gì đó, “Ngọc Nhi, giao mọi chuyện lại cho ta, để ta giải quyết, muội đừng mạo hiểm.”
“Có lẽ tướng quân hiểu lầm rồi, ta mua chủy thủ này, chỉ để phòng thân. Nếu tướng quân không còn chuyện gì, ta đây xin đi trước.”
Lâm Phong không nói gì, nhưng khi nàng đi ngang qua người mình, duỗi tay ngăn cản nàng.
Diệp Ngọc lẳng lặng mà nhìn hắn ta, chờ nghe hắn ta muốn nói gì.
Lâm Phong mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng. Hắn ta muốn nói rất nhiều, hắn ta muốn nói ta đã xử lý xong Đặng Tích Nhi, hắn ta thật sự không ngờ nữ nhân đó lại có cái gan này. Hắn ta muốn nói muội chờ ta một chút, ta có thể sắp xếp để đưa muội ra ngoài, hắn ta muốn hỏi muội có thể cho ta một cơ hội để ta có thể đứng trước mặt muội lần nữa không.
Nhưng mà nói nhiều thì cũng vô dụng, hắn ta chỉ có thể thu tay lại, miễn cưỡng cười: “Đao kiếm vô tình, muội cất giữ cẩn thận đấy.”
“Diệp Ngọc nhớ kỹ.” Sau khi Diệp Ngọc lướt qua Lâm Phong đi khỏi ngõ nhỏ, dọc theo đường cũ đi về phía Minh Nguyệt Lâu, đi một đoạn xa, nàng dừng lại, lấy chủy thủ từ trong ống tay áo ra.
Chủy thủ nhỏ nhắn tinh xảo, nàng vuốt ve hoa văn tinh xảo bên trên, trong mắt hiện lên tia sáng, không chớp mắt tiện tay vứt nó vào một góc bên cạnh.
Nàng quả thật đến lấy vũ khí, hơn nữa vũ khí sắc bén nhất đã vào tay.
Minh Nguyệt Lâu giờ phút này, vốn dĩ người ăn cơm vô cùng náo nhiệt bây giờ lại nơm nớp lo sợ lui về một bên không dám nói lời nào. Chỉ chừa lại mấy người giương cung bạt kiếm trong sân.
Quý Duệ nhận ra có lẽ Diệp Ngọc đã đi mất rồi, thậm chí đầu óc trống rỗng không thể tự hỏi, hắn không đợi Quý Ninh trả lời, cười lạnh rút bội kiếm của thị vệ bên cạnh, rồi đến gần đặt lên cổ Quý Ninh, lại hỏi một lần nữa.
“Mẫu thân ngươi đâu?”
Quý Ninh nhìn người đàn ông sắp mất khống chế trước mặt, lại không hề sinh ra chút sợ hãi nào, thậm chí cậu ta còn nghĩ, vì sao mười mấy năm trước, cậu ta sùng bái người đàn ông này như ngọn núi lớn không thể vượt qua.
“Ta không hiểu phụ thân đang nói gì.”
Động tác trên tay Quý Duệ lại dùng thêm chút lực, kiếm theo đó càng sâu hơn chút, có vết máu rỉ ra.
“Quý Ninh, đừng giở trò bí hiểm với ta, ngươi thật sự cho rằng ta không dám động đến ngươi?”
“Ồ? Ngươi muốn động đến nó như nào?”
Gióng Diệp Ngọc vang lên, Quý Duệ sửng sốt, sau đó nhanh chóng thu hồi kiếm. Miệng vết thương trên cổ Quý Ninh vẫn đang chảy máu, khiến cổ áo tắm màu màu đỏ tươi, cực kỳ chói mắt.
Khi Quý Duệ xoay người, bắt chính xác được nét tức giận chợt lóe trong mắt Diệp Ngọc, hắn hơi hoảng loạn, tự trách bản thân vừa rồi quá nóng nảy, chỉ có thể vô thố giải thích: “Diệp Ngọc, rất xin lỗi, vừa rồi ta nhất thời úng não.”
“Ngươi nên nói xin lỗi với ta à?”
Diệp Ngọc lập tức lướt qua hắn, đi đến trước mặt Quý Ninh. Quý Ninh cũng chú ý tầm mắt nàng, dùng tay che miệng vết thương.
Diệp Ngọc lấy tay cậu ta, lấy khăn tay đè miệng vết thương của cậu lại.
“Có đau không?”
Quý Ninh cười an ủi nàng: “Không sao đâu mẫu thân, con không đau.”
Quý Duệ nhìn hai người họ, trong lòng rất hụt hẫng, nhưng đối phương là Quý Ninh, hắn đã chia rẽ mẹ con họ nhiều năm, lúc này không thể biểu hiện một chút bất mãn nào ra ngoài. Rõ ràng là Diệp Ngọc mất tích trước, nhưng một câu nàng đã đi đâu, hắn cũng không dám chất vấn.
Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa về phủ, hai người vẫn luôn im lặng.
Cuối cùng vẫn là Quý Duệ không nhịn được, thấp giọng xin lỗi nàng: “Rất xin lỗi, vừa rồi ta không thấy nàng ở đấy, nên quá mức luống cuống.”
“Nơi nào trong kinh thành này không phải địa bàn của ngươi? Ngươi hoảng cái gì? Ta muốn bay thì có thể bay ra ngoài được à?”
Diệp Ngọc nói không sai, nàng không thể ra khỏi kinh thành dưới mí mắt Quý Duệ. Hắn cũng rõ điều này, nhưng tình huống vừa rồi, hắn sao có thể nghĩ ra được: “Nàng không biết, khi ta nghe thấy nàng mang theo Diệu Tình và Quý Ninh ra khỏi phủ, thì lòng ta không thể yên ổn được.”
Quý Ninh và Diệu Tình, đây là những nỗi niềm ít ỏi của Diệp Ngọc, nếu đều bị nàng mang đi, bản thân sao có thể không sợ?
Quý Duệ nghĩ rằng có thể giữ Diệp Ngọc lại, chỉ có thù hận, nhưng bây giờ hắn lại cảm giác được sự thù hận này đang chậm rãi biến mất.
Vốn dĩ nên là chuyện tốt, Quý Duệ lại không hề vui vẻ, ngược lại ngày càng sợ hãi Diệp Ngọc sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
“Nàng bảo ta làm gì, ta cũng làm.” Bao gồm cả cưới nữ nhân đáng chết kia, Quý Duệ chua xót trong lòng, “Cho nên nàng đừng rời bỏ ta.”
Diệp Ngọc không nói chuyện, Quý Duệ chưa từ bỏ ý định, lôi kéo nàng: “Diệp Ngọc?” Dường như nhất định phải có lời hứa hẹn.
Diệp Ngọc hình như hơi thấy hắn phiền, ừ đại một tiếng, dù chỉ là có lệ nhìn rõ bằng mắt thường, cũng khiến Quý Duệ an lòng hơn nhiều.
Hắn liếc mắc nhìn Diệp Ngọc, nghi vấn “Vừa nãy nàng đi đâu” xoay quanh trong lòng, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, thôi, dù sao nàng cũng đã trở lại không phải sao?
Xuống xe ngựa, Diệp Ngọc không tạm dừng chút nào đi về phòng, bị Quý Duệ gọi lại.
“Diệp Ngọc,” trong mắt hắn hàm chứa sự chờ mong, như mỗi lần nhìn nàng trước đó, chỉ là lần này rốt cuộc đã hỏi ra miệng, “Nàng thật sự muốn ta cưới ư? Chỉ cần nàng phản đối, ta sẽ không cưới.”
“Ta không phản đối.” Diệp Ngọc quay đầu, không nhìn đôi mắt thất vọng của hắn.
Nàng có thể cảm nhận được tầm mắt Quý Duệ vẫn luôn theo sau mình. Nàng tất nhiên sẽ không thể để Quý Duệ thay đổi ý định, tuy rằng từ đầu quả thật có tâm tư cá chết lưới rách với gã hoàng đế kia, nhưng đó cũng chỉ là hạ sách.
Không nói có thành công hay không, nhưng phải lôi kéo cả Quý phủ chìm cùng, nhưng mà Quý phủ cũng có người vô tội.
Bây giờ có thể chắc chắn tâm tư của Lâm Phong, bản thân cũng chỉ có thể tự tạo ra cơ hội, sau đó giao sân khấu cho hắn ta.
Cũng may, cuộc hôn nhân này vẫn tiếp tục tiếp hành như nàng mong muốn, trước hôn lễ một ngày, Quý Tinh Hoa đến gặp nàng.
Khi Diệp Ngọc nghe thấy tên y, trong nháy mắt có ý nghĩ không muốn gặp, nhưng cuối cùng cũng không tránh né.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, Quý Tinh Hoa như thành thục trong một đêm, không còn khí chất phong lưu tiêu sái, giữa mày càng thêm giống với Quý Duệ.
“Đại tẩu.” Khi nhìn thấy nàng, Quý Tinh Hoa vẫn lôi ra nụ cười tươi, chỉ là không trong sáng bằng ngày xưa.
“Tinh Hoa,” Diệp Ngọc cũng bày ra nụ cười ôn hòa giả tạo, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?”
“Đệ đến chào tạm biệt với đại tẩu.”
Khi Diệp Ngọc nghe được thì hơi ngẩn ra, thật ra đây là chuyện tốt, nếu kế tiếp Quý phủ tháng sự sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì, thì bây giờ Quý Tinh Hoa rời đi đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng mà, nàng không hiểu vì sao Quý Tinh Hoa lại chọn lúc này để rời đi.
“Ngày mai chính là ngày đại ca đệ thành thân, sao hôm nay lại muốn đi?”
Quý Tinh Hoa cười khổ: “Đệ và đại ca cuối cùng cũng không phải người chung đường, huống hồ chỉ là nạp thiếp thôi, hắn nạp còn ít ư?”
Nếu Diệp Ngọc đã hy vọng y rời đi, thì cũng không khuyên nhủ.
“Cũng tốt, nếu lòng đệ không ở trong phủ, đi ra ngoài ngắm nhìn cũng tốt.”
Trên mặt Quý Tinh Hoa lộ ra chút khó xử, cũng không vội vã rời đi.
Diệp Ngọc có lẽ cũng đoán được chuyện khiến y khó xử: “Tinh Hoa còn muốn nói gì, cứ nói đi.”
“Đại tẩu, chuyện mẹ làm với tẩu, đệ đã nghe nói, rất xin lỗi.” Quý Tinh Hoa như đã hạ quyết tâm, cuối cùng nói một hơi, “Đại ca ép bà ấy uống thuốc độc, bây giờ thân thể bà ấy không tốt lắm, có lẽ không còn nhiều thời gian, ở lại trong phủ thì chắc đại ca sẽ tiếp tục tra tấn bà ấy, đệ muốn đưa bà ấy rời đi.”
Diệp Ngọc cúi đầu không trả lời ngay.
“Đại tẩu,” Quý Tinh Hoa thấy nàng không nói lời nào nên cũng hơi hoảng, giọng điệu có sự cầu xin, “Thời gian của bà ấy cũng không còn nhiều, đệ chỉ muốn bà ấy thư thả mà đi.”
“Tinh Hoa,” Diệp Ngọc thở dài, “Giống như ta sẽ không xin lỗi đệ vì chuyện bà ấy, đệ cũng không cần thay bà ấy xin lỗi ta. Bà ấy là mẫu thân đệ, đệ muốn chôn cất bà ấy, đương nhiên ta sẽ không ngăn cản.”
“Vậy thì…… Bên đại ca……”
“Ta sẽ nói thay đệ.”
Quý Duệ chỉ cần không ngốc thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối, rốt cuộc thì giết mẹ cũng không phải thanh danh dễ nghe gì, cho dù là bà ta hạ độc mình trước. Để Tinh Hoa đưa đi, là kết quả tốt nhất với bất kỳ ai. Thật ra Diệp Ngọc có chút cảm kích lão phu nhân, nếu không do bà ta, bây giờ bản thân cò phải tiếp tục cái cuộc đời sống không bằng chết này.
Không phá thì không xây được, bà ta cũng coi như phá vỡ cục diện bế tắc phía trước thay Diệp Ngọc.
Quý Tinh Hoa cảm kích đứng lên: “Cảm ơn tẩu, đại tẩu.”
Diệp Ngọc bật cười, vẻ mặt phức tạp: “Bà ấy có hôm nay cũng có phần do ta, đệ không trách ta ư?”
“Bà ấy có hôm nay, có phần do bà ấy, có phần do đại ca, nhưng không thể trách tẩu.” Quý Tinh Hoa cúi đầu với nàng, “Nếu đại tẩu không muốn nghe lời xin lỗi, cũng phải nhận lời cảm ơn của đệ.”
Diệp Ngọc cười gật đầu, lần này khi Quý Tinh Hoa rời đi, nàng tự mình đưa ra cửa.
Nhìn bóng dáng Tinh Hoa rời đi, trong mắt Diệp Ngọc tràn đầy sự đau thương.
Cuối cùng thì cũng là đứa trẻ nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, thậm chí còn gần gũi với nàng hơn cả Quý Ninh, bây giờ từ biệt, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
“Tinh Hoa.” Nàng bỗng mở miệng, Quý Tinh Hoa lập tức dừng bước quay đầu lại.
“Tuy ra sẽ không nói xin lỗi, nhưng ta cũng có một tiếng cảm ơn muốn nói. Cảm ơn đệ, cảm ơn đệ Tinh Hoa.”
Vô số lần giúp nàng giải vây, cũng vô số lần che chở bản thân khi lão phu nhân làm khó dễ, gắng sức kéo gần mối quan hệ của nàng và Quý Ninh.
Người này, là sự ấm áp ít ỏi của nàng ở Quý phủ.
Quý Tinh Hoa nghe thế lại lần nữa lộ ra nụ cười tươi, lần này y cười như mặt trời vô tư trong dĩ vãng.
“Vâng, đại tẩu, tạm biệt*.”
Diệp Ngọc nhìn y rời đi, dùng âm thanh chỉ bản thân có thể nghe thấy trả lời lại: “Tạm biệt*.”
*Hai chữ tạm biệt bên trên là tái kiến – có nghĩa là sau này gặp lại.
Nàng nhớ đêm động phòng năm ấy, Quý Duệ còn xã giao ở bên ngoài, nàng ở trong phòng tân hôn ăn ngấu nghiến vì đói khát, cục bột nếp choai choai kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bưng một mâm điểm tâm, Diệp Ngọc sợ đến mức suýt sặc chết.
“Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp, chỗ đệ còn này, tỷ ăn không?
Những ngày sau đó, cục bột nếp kia chậm rãi biến thành thiếu niên tuấn tú, nụ cười ấm áp với mình trước nay chưa hề thay đổi.
Nếu như có thể, nàng cũng không muốn cướp đi nụ cười kia, nhưng cuối cùng số mệnh là như vậy.