Quý Duệ nằm trên cây, tán lá dày che khuất thân hình hắn, nếu người ngoài không gạt lá ra, chắc chắn sẽ không thể nhìn ra ở đây còn có một người khác.
Tiếng đọc sách chậm rãi vang ra từ trong phòng, trong một đám chất giọng trẻ con, hắn chuẩn xác nhận ra giọng nói của Diệp Ngọc xen lẫn trong đó.
Nói cách khác, bây giờ nàng tên là Đoạn Tư. 𝘛𝑟u𝐲ện ha𝐲 luôn có 𝒕ại { 𝘛 𝘙 Ù M 𝘛 𝘙 U Y Ệ N.𝓥N }
Nhìn xuống phía dưới, đối diện với cửa sổ, có bóng dáng Diệp Ngọc ngẫu nhiên lướt qua.
Cho dù đôi khi chỉ có một mảnh góc áo, hắn cũng cực kỳ thỏa mãn.
Thật ra lúc đầu, Quý Duệ không có cách nào chấp nhận được việc Diệp Ngọc đã quên mình, những hồi ức có hạnh phúc có bi thương, tất cả đều khắc sâu vào tâm trí hắn, cho nên hắn mới không thể chấp nhận bản thân bây giờ chỉ là một người xa lạ với Diệp Ngọc.
Nhưng mà….. Hắn quên mất đã bao lâu rồi người kia không cười, sau đó nhìn thấy nụ cười không lo không sầu của nàng khi mất trí nhớ lại trùng với ký ức, cuối cùng Quý Duệ thỏa hiệp.
Cho đến bây giờ, thậm chí hắn cảm thấy, nếu quãng đời còn lại cứ trôi qua như vậy, dường như cũng không đến nỗi nào.
Tuy lúc nào cũng phải chịu đựng sự ghen ghét tra tấn khi nhìn thấy nàng và Đoạn Van Tri thân mật, nhưng phải chấp nhận rằng hắn chỉ là một người xa lạ với Diệp Ngọc. Hay như bây giờ, rõ ràng chỉ cách một bức tường, lại không thể chạm vào.
Nhưng vận mệnh đã sắp đặt, lại như một kiểu bên nhau khác.
Quý Duệ nhận ra, Diệp Ngọc thật sự thích trẻ con. Sự mềm mại trong mắt nàng khi nhìn về phía trẻ con, sẽ khiến trái tim hắn cũng mềm đi.
Cũng vì sự mềm lòng này, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, sinh ra hối hận với Quý Ninh.
Nếu hắn có thể đối xử với Quý Ninh tốt hơn một chút, ít nhất, đó cũng là cơ hội duy nhất trong quan hệ của bọn họ, phu thê ân ái, cùng nhau nhìn đứa con lớn lên, là giấc mơ đẹp hắn mơ thấy nhiều nhất trong ba năm này.
Thời gian ba năm, Quý Duệ từng chút từng chút mài nhãn góc cạnh của bản thân, đảm bảo sẽ không để sự điên cuồng của bản thân làm người kia bị thương.
Lý do cứu đứa trẻ kia cũng rất đơn giản, nếu nó xảy ra chuyện gì, chắc chắn Diệp Ngọc sẽ đau lòng, cho nên hắn không hề nghĩ ngợi mà cứu Nhị Mao suýt chút nữa ngã xuống vách núi.
Quý Duệ cười khổ, thì ra, đây mới là cách chính xác để yêu một người, không phải vì làm đối phương nhìn vào mình mà thậm chí tình nguyện nàng chịu đau khổ, mà là yêu hết những gì nàng yêu, sầu lo hết những gì nàng lo lắng.
Ngay cả Quý Ninh hắn cũng không để bụng, lấy đâu ra tư cách nói yêu Diệp Ngọc?
Nếu hắn có thể có cơ hội khác, chắc chắn hắn sẽ đối xử tốt với người kia.
Dù sao thì đứa trẻ con đơn thuần, tuy rằng ngay từ đầu nó hoảng sợ khóc toáng lên vì dáng vẻ của hắn, nhưng rất nhanh đã mở miệng nói cảm ơn hắn.
Quý Duệ không để ý thái độ của nó, tuy bây giờ hắn đã bình thản hơn nhiều, nhưng nói đến cùng cũng là vì Diệp Ngọc, hắn không có hứng tiếp xúc với những người khác ngoài Diệp Ngọc.
Hắn đưa đứa trẻ vào ngôi miếu đổ nát là chỗ hắn dừng chân cách đó không xa để tránh mưa, khi nghe thấy những người trong thôn đến tìm đứa nhỏ này, hắn lập tức rời đi trước.
Trên người bị thương khá nặng, nhưng so với sự tra tấn trong ngục tối do Lâm Phong gây ra thì chẳng là gì.
Nhưng mà hắn hoàn toàn không ngờ, đứa trẻ kia sẽ đưa Diệp Ngọc đến.
Vào giây phút nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên ở cửa, hô hấp Quý Duệ dường như đã dừng lại, hắn nhanh chóng bay lên mái nhà ngay trước một giây cửa miếu mở ra, thậm chí không dám cúi đầu để nhìn người kia.
Sau khi hai người tìm trong phòng một lúc lâu cũng không thấy hắn, thì ngồi ở ngoài cửa.
“Nhị Mao, sao ngươi lại gọi người ta là Xấu thúc thúc?”
“Bởi vì Xấu thúc thúc rất xấu!”
“Xấu thúc thúc rất xấu cũng không thể gọi là Xấu thúc thúc, như vậy là không có lễ phép, Xấu thúc thúc nghe thấy cũng sẽ đau lòng.”
“Nhưng mà…. A di cũng gọi là Xấu thúc thúc mà.”
Diệp Ngọc hơi sửng sốt: “Ta gọi theo ngươi, ta không biết hắn tên gì.”
“Ta cũng không biết?”
“Nói… Nói cũng phải,” Diệp Ngọc hơi bị nghẹn lại rồi lẩm bẩm một tiếng, “Thế quên đi, lát nữa chúng ta gặp được, phải hỏi hắn tên gì mới được.”
Khóe môi Quý Duệ không nhịn được cong lên một nụ cười tươi, hắn nhẹ nhàng bay khỏi xà nhà, hạ xuống sau cửa.
Hai người ở ngoài phòng chẳng hề phát hiện cái gì mà vẫn tiếp tục nói chuyện. Hắn dựa vào cửa, nghe giọng nói một lớn một nhỏ.
Đây là khoảng cách gần Diệp Ngọc nhất trong ba năm, đối với Diệp Ngọc vất vả lắm mới thoát khỏi ốm đũa Quý Duệ không dám mạo hiểm cái gì hết, cho nên cũng không dám đánh vỡ ước định không thể gặp mặt với Đoạn Vân Trí.
Đoạn Vân Tri có thể chịu đựng việc hắn đi theo sau hai người lâu như vậy, cũng vì biết hắn sẽ không dễ dàng xuất hiện.
Nhưng mà bây giờ, nàng đang ở chỗ chỉ cách mình vài bước chân. Nếu có thể nói một câu thì tốt rồi, trong lòng hắn sắp không khống chế được ý nghĩ điên cuồng này. Nhưng khi nghe giọng điệu vui vẻ của Diệp Ngọc, điên cuồng lại chậm rãi chuyển về bình tĩnh.
Quý Duệ nhắm mắt lại, thôi, như vậy đã tốt lắm rồi, nếu có thể, hắn thậm chí hy vọng thời gian sẽ ngừng trôi vào lúc này.
Mãi đến khi sắc trời tối sầm, người bên ngoài cuối cùng cũng từ bỏ và rời đi.
Khi Quý Duệ đi từ trong phòng ra, hai người kia chỉ còn lại bóng dáng. Hắn nhìn về hướng Diệp Ngọc biến mất, ngồi xuống nơi nàng vừa ngồi, trong không khí tựa như còn hơi thở của nàng phảng phất quanh đây, vuốt phẳng phiền muộn trong lòng Quý Duệ.
Hắn biết, chỉ có thể dừng bước tại đây, nếu không một khi đã bước ra bước đầu tiên, hắn chắc chắn sẽ không nhịn được muốn nhiều hơn, cuối cùng lại làm nàng tổn thương lần nữa.
Rõ ràng nghĩ như vậy, nhưng khi cảm giác được Diệp Ngọc gọi lại, Quý Duệ lại đứng tại chỗ không rời đi ngay lập tức.
“Từ từ!”
Hắn lừa mình dối người coi bản thân phát hiện muộn, góc nào đó trong lòng lại nghe rõ tiếng kêu gào không cam lòng và khát vọng, cho nên chờ Diệp Ngọc gọi hắn lại.
Khi ở ngục tối Diệp Ngọc đã nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của hắn, khi đó biểu cảm nàng bình đạm không gợn sóng, bây giờ Diệp Ngọc mất trí nhớ, lại trong nháy mắt biểu hiện ra sự hoảng loạn và sợ hãi.
Điều này khiến Quý Duệ ý thức được, hắn không còn khuôn mặt công tử nhẹ nhàng bị Diệp Ngọc cười nói: “Trông cũng tuấn tú, thế mà lại là kẻ háo sắc?”
Loại cảm xúc tự ti xa lạ này lần đầu tiên ập đến trong cuộc đời gần 40 năm thiên chi kiêu tử của Quý Duệ, hắn thậm chí bắt đầu hối hận vì không né tránh, khiến nàng nhìn thấy bản thân như vậy.
Hình như Diệp Ngọc cũng nhận ra bản thân mạo phạm rồi, lập tức che giấu cảm xúc.
Nàng bắt đầu khuyên mình về nhà chữa thương với nàng.
“Y thuật Vân Tri nhà ta tốt lắm.” Khi Diệp Ngọc nói những lời này, trong giọng nói không thể che giấu sự kiêu ngạo và khoe khoang, ý cười trong mắt sắp tràn ra ngoài.
Trái tim Quý Duệ bị những con kiến ghen ghét gặm cắn từng chút một, hắn thật sự muốn thay thế vị trí của Đoạn Vân Tri, dù chỉ là thân phận người thân, nhưng nếu có thể được nàng nói “nhà ta”, nếu có thể khiến nàng lộ ra biểu cảm này vì mình, cho dù chết cũng đáng.
“Có thể đừng để hắn biết chúng ta đã gặp nhau được không.” Sự thật lại là, hắn chỉ có thể hèn mọn cầu xin như vậy, nếu Đoạn Vân Tri biết hắn phá vỡ ước định, hắn sợ bản thân sẽ không thể nhìn thấy Diệp Ngọc nữa.
Diệp Ngọc vừa nghe thấy lời này đại khái đã hiểu có vấn đề trong quan hệ giữa hai người, lập tức kéo Nhị Mao qua, trong mắt đều là cảnh giác.
Trong lồng ngực Quý Duệ ngập tràn chua xót, nàng cứ che chở Đoạn Vân Tri kia như vậy, nàng không nhìn ra ánh mắt thường ngày của Đoạn Vân Tri ư?
Nhưng có lẽ không biết cũng là chuyện tốt, nếu hai người không phải chị em mà là mối quan hệ thân mật hơn, Quý Duệ nghĩ có lẽ hắn sẽ thật sự nổi điên.
Không biết Đoạn Vân Tri có phải nhận ra gì không, cùng ngày bọn họ đã rời khỏi thôn này.
Cái chuyện này vẫn luôn lặp lại trong ba năm, Quý Duệ đi theo không chút do dự.
Điểm đến lần này của bọn họ là kinh thành.
Quý Duệ rất nhanh đã rõ lý do đến kinh thành, hắn đi theo trong đám người, nhìn Quý Ninh mặc hỉ phục, vẻ mặt tươi cười, lại nhìn Diệp Ngọc mất hồn mất vía đi theo cuối đội ngũ.
Cho dù mất trí nhớ, người mẹ nhìn thấy con mình, vẫn sẽ sinh ra một sợi dây liên kết từ trái tim mình.
Vậy Diệp Ngọc, nàng đối với ta thì sao? Thật sự không sinh ra một chút cảm tình khác thường ư?
Quý Duệ biết bản thân không có tư cách chất vấn, tất cả bất hạnh ngày hôm nay của Diệp Ngọc và kết cục tồi tệ giữa bọn họ, đều do một tay mình tạo thành.
Sau khi nhìn thấy Quý Ninh thành thân, hình như Diệp Ngọc bị bệnh.
Quý Duệ gấp đến mức thét ra lửa, trong lòng hắn trách cứ Đoạn Vân Tri vì sao nhất định phải khiến Diệp Ngọc quay lại chịu kích thích, rõ ràng nàng đã quên hết rồi.
Lại oán trách, khi Đoạn Vân Tri thế mà mở miệng bảo hắn đi mua dược liệu hắn ta đã biết xong, hắn chưa nói hai lời đã đi ngay, thậm chí còn vui sướng trong lòng, ít nhất còn có thể làm chút gì đó cho Diệp Ngọc.
Lúc đó Quý Duệ thậm chí không kịp suy nghi, Đoạn Vân Tri sao lại cho hắn cơ hội như vậy.
Khi mang dược liệu đến cho hắn ta, Quý Duệ cẩn thận mở miệng hỏi: “Ta có thể nhìn nàng một cái không? Chỉ nhìn một chút nhân lúc nàng ngủ.”
Ánh mắt nhìn hắn của Đoạn Vân Tri không hiểu sao khiến Quý Duệ hơi khủng hoảng.
“Ngươi làm trái ước định của chúng ta.”
Cuối cùng, hắn ta chỉ nói một câu như vậy.
Vài ngày sau, Quý Duệ hiểu được ý tứ của những lời này, hắn quỳ xuống trước mặt Đoạn Vân Tri, ngoại trừ Diệp Ngọc, đây là người ngoài duy nhất làm hắn chịu thua.
“Ta biết sai rồi, ta sẽ không gặp nàng nữa.” Hắn biết, Đoạn Vân Tri chắc hẳn đã biết hai người gặp mặt, bây giờ Diệp Ngọc biến mất chính là trừng phạt.
Nếu trừng phạt là không thể nhìn thấy nàng, hắn tình nguyện ngày đó không xuất hiện trước mặt Diệp Ngọc.
“Cầu xin ngươi, ta không cố ý, ta không biết nàng sẽ quay lại.” Quý Duệ cũng không biết Đoạn Vân Tri có tin không, hắn chỉ liều mạng biện minh trong vô thức, thậm chí trong lòng hắn còn trách cứ mình trăm ngàn lần, vì sao không nhịn được dụ hoặc, vì sao không chịu nổi.
Ánh mắt nhìn hắn của Đoạn Vân Tri mang theo sự trào phúng, trong lòng Quý Duệ đột nhiên dâng lên dự cảm không lành.
“Nàng chết rồi sao?” Nếu không hắn không tin Đoạn Vân Tri vì mệnh lệnh sư môn nên đã để Diệp Ngọc rời đi một mình.
Đoạn Vân Tri không trả lời, Quý Duệ cũng không truy hỏi, hắn không biết bản thân muốn nghe đáp án như nào.
Những ngày sau này, đó là sự tìm kiếm ngày qua ngày. Hắn đi theo Đoạn Vân Tri một năm, không phát hiện ra Đoạn Vân Tri lén lút liên lạc với Diệp Ngọc.
Hắn trở về canh giữ ở gần Diệp phủ, ngày giỗ Diệp Thần, Diệp Ngọc không trở về, khi Quý Ninh bị bệnh, Diệp Ngọc không trở về, khi Quý Ninh có con, Diệp Ngọc cũng không trở về.
Quý Duệ lại lần nữa trở nên điên cuồng trong sự chờ đợi và tìm kiếm không bờ bến, thậm chí hắn nghĩ, dù Diệp Ngọc thật sự chết rồi cũng được, ít nhất cũng phải để hắn biết tin tức gì đó. Ngục tối, câu “Dù sống hay chết, cũng không liên quan đến nhau” đã trở thành cơn ác mộng của hắn.
Cứ điên cuồng mơ màng hồ đồ vượt qua mười năm, khi cuối cùng đã tìm được phần mộ của Diệp Ngọc, thậm chí hắn cảm giác được sự giải thoát.
Đoạn Vân Tri vội vã đến sau, hiếm khi có vẻ mặt tức muốn hộc máu.
“Quý Duệ, ngươi đã hủy hoại cả đời nàng, rốt cuộc ngươi muốn như nào mới có thể buông tha nàng?”
Quý Duệ không quay đầu lại nhìn hắn ta, buông tha? Hắn không thể buông tha Diệp Ngọc, cũng không thể buông tha cho bản thân.
Khi bội kiếm trong tay rơi xuống, phần cổ phun ra máu bắn lên bia mộ, nhuộm đỏ hai chữ “Diệp Ngọc.”
Trên mặt Quý Duệ hiện lên tươi cười thỏa mãn kỳ dị, hắn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng của Đoạn Vân Tri.
“Lôi thi thể hắn đi cho ta, đừng làm bẩn ngôi mộ.”
Trong giọng nói là sự kinh tởm và tức giận không thể diễn tả được.
Nhưng Quý Duệ không rảnh để phân biệt, hắn trừng lớn đôi mắt nhìn bông tuyết đang bay múa xoay tròn rơi xuống trong không trung, trước mắt hiện lên lần đầu gặp mặt, người nọ mỉm cười mi mắt con cong, khi nhìn thẳng hắn đuôi lông mày lơ đãng thoáng nhìn phảng phất đã câu mất hồn hắn. Quý Duệ cứng rắn trước vài lần thuyết phục của tam hoàng tử, ở giây phút kia buột miệng thốt ra: “Cô nương, tại hạ vừa gặp đã yêu nàng rồi.”
Ban đầu định diễn trò, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng người hắn lừa ngay từ đầu, cũng chỉ có bản thân.
Quý Duệ nghĩ thầm mười năm thật sự quá dài, hắn phải chạy nhanh chút, mới có thể đuổi theo bước chân của người kia.
Sau đó kiếp sau, hắn phải xin lỗi thật tốt, mang hết những thứ tốt đẹp trên thế giới này vào trong tay người kia.
Giây phút nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Quý Duệ.
Thật ra, điều hắn muốn nói nhất là, Diệp Ngọc, ta thật sự rất nhớ nàng. Còn về chữ “yêu” này, cuối cùng hắn cũng không dám nhắc đến.