Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa

Chương 53: Bổ sung cốt truyện Tô Mộ Nhiễm




Tô Mộ Nhiễm đã bồi hồi trước phòng Quý Duệ một hồi lâu, cuối cùng đã nhìn thấy một nha hoàn quen mặt đi ngang qua bên cạnh.
“Biểu tiểu thư, sao người lại đến?” Nha hoàn nhìn nàng, hơi nhún người hành lễ vấn an, vị Tô cô nương này là thân thích nhà mẹ đẻ của phu nhân, quan hệ với thiếu gia rất tốt, địa vị trong phủ không thấp, nếu không phải….. Nếu không phải Diệp tiểu thư đột nhiên xuất hiện, bọn họ đều cho rằng vị Tô tiểu thư này sẽ trở thành thiếu phu nhân!
“Biểu ca đâu?” Sắc mặt Tô Mộ Nhiễm ửng đỏ, hôm nay là sinh nhật biểu ca, nàng cố ý chuẩn bị quà từ sáng sớm, nhưng lại chẳng đợi được người.
“Thiếu gia ạ?” Nha hoàn cười hơi miễn cưỡng, ánh mắt né trái né phải, “Mới sáng sớm thiếu gia đã đi ra ngoài rồi.”
Nàng ta không dám nói, món điểm tâm vị tiểu thư Diệp gia kia thích ăn bán hết rất nhanh, sáng sớm thiếu gia đã tự mình đi mua, chỉ để chuẩn bị cho chuyện hôm nay Diệp tiểu thư đến nhà làm khách. Vốn dĩ tìm người hầu đi là được, hắn cứ nhất định phải tự mình đi một chuyến.
Nghĩ đến đây, trong lòng nhà hoàn cũng sinh ra chút đồng tình.
Sao Tô Mộ Nhiễm lại không nghe hiểu chuyện như nào cơ chứ, nàng miễn cưỡng cười: “Nếu vậy thì ta về trước đây.”
“Biểu tiểu thư đi thong thả.”
Quay đầu lại, tươi cười của Tô Mộ Nhiễm đã không duy trì được mà trầm xuống.
Chuyện liên quan đến Diệp Ngọc, Quý Duệ đã nói với nàng, nàng là một người con gái trong khuê phòng, Quý Duệ cũng không nói kỹ càng tỉ mỉ, chỉ nói bây giờ hắn cần phải cưới Diệp Ngọc làm vợ, nhưng đó là kế sách tạm thời thôi, bọn họ đều đang diễn trò, đợi đến khi chuyện lớn thành công, hắn sẽ nghênh thú mình vào cửa.
Tô Mộ Nhiễm không hề nghi ngờ lời Quý Duệ nói, hay nói cách khác là không dám nghi ngờ, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Quý Duệ để tâm như vậy, nàng có chút ghen ghét không nói rõ được.
Quý Duệ vô tâm vô tình như nào, nàng cũng biết. Cho dù Tô Mộ Nhiễm tự dưng bản thân là người đặc biệt, cũng không khó để nhanh ra Quý Duệ cố tình duy trì một khoảng cách vi diệu với nàng.
“Ơ? Nay không phải sinh nhật đại thiếu gia à? Sao mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi? Cũng không thấy trong phủ chuẩn bị gì.”
“Tin tức của ngươi chậm chạp quá, đại thiếu gia đã dặn dò từ lâu, hôm nay tiểu thư Diệp gia muốn đến, ngài muốn hai người trải qua sinh nhật với nhau, không ai được quấy rầy.”
“Tiểu thư Diệp gia? Chẳng lẽ là thiếu phu nhân tương lai của chúng ta?”
“Ta xem thì tám phần không sai được.”
Tiếng đàm tiếu của nha hoàn càng lúc càng xa, Tô Mộ Nhiễm ở chỗ ngoặt cắt chặt môi, vị Diệp tiểu thư kia hôm nay muốn đến đây ư?
Trở về phòng mình, nàng vẫn còn bồn chồn. Dù đã bị Quý Duệ nhiều lần cảnh báo không được đến gần Diệp Ngọc, Tô Mộ Nhiễm vẫn cực kỳ tò mò về vị Diệp tiểu thư này, bây giờ biết nàng ta ở trong Quý phủ, trong lòng như bị lông chim lượn qua lượn lại, tim gan ngứa ngáy. 
Dù sao cũng là sinh nhật biểu ca, cũng phải tặng quà của mình chứ. Tô Mộ Nhiễm lấy cái cớ như vậy cho mình.
Khi nàng đi đến hoa viên, quả nhiên bốn phía không có người nào, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở trong đình xa xa.
“Không phải sinh nhật chàng à? Sao lại toàn là đồ ta thích ăn thế này? Sao mà ta chịu được chứ?” Giọng nữ khẽ cất lên, khiến người ta có thể tưởng tượng ra sự tôn quý của chủ nhân giọng nói mà không mất đi vẻ yêu kiều của một thiếu nữ.
“Vậy thì khi đến sinh nhật nàng, nành chuẩn bị những gì ta thích là được.” 
Giọng Quý Duệ vẫn bình tĩnh tự chủ như cũ, Tô Mộ Nhiễm lại dễ như trở bàn tay nghe ra sự cưng chiều trong đó.
“Hm? Vậy chàng thích gì? Không cần đợi đến sinh nhật, ta cũng có thể chuẩn bị.”
“Thích nàng cũng có thể ư?”
Hắn nói như nói giỡn, nhưng lại cẩn thận che giấu sự chân thành trong đó.
Câu nói kế tiếp, Tô Mộ Nhiễm đã không có tâm tư nghe tiếp. Bước chân nàng hơi lảo đảo, diễn cái gì mà có thể khiến Quý Duệ làm chân thật như vậy, thậm chí còn vượt qua cả “người thương” như mình.
Sự khủng hoảng xưa nay chưa từng có chiếm cứ lòng nàng.
Khi Diệp Ngọc rời đi, Quý Duệ tự mình tiễn đưa, lúc đi ngang qua khúc cua hành lang, đối diện với tầm mắt của Tô Mộ Nhiễm. 
Vị Diệp tiểu thư này đúng là có khuôn mặt nghiêng nước nghiên thành như trong lời đồn, đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Mộ Nhiễm, nàng không dám nhìn kỹ, lý do là vì sợ gặp mặt nên không biết làm gì, đối phương cũng đã nhẹ nhàng rời tầm mắt.
“Đang nhìn gì thế?” Quý Duệ phát hiện ánh mắt nàng dừng lại, cũng nhìn qua đó.
Diệp Ngọc lắc đầu không có gì: “Thấy một cô nương rất có khí chất.” Cảm giác nhìn thấy đã thương, thật sự sát với hình dung của nàng về cô gái trong thoại bản nàng đọc hôm qua.
Nàng nghĩ chút đã bật cười, không nhận ra Quý Duệ cứng đờ trong nháy mắt khi nhìn thấy người nọ.
Tô Mộ Nhiễm không ngoài ý muốn khi Quý Duệ đến tìm mình, nhưng nàng cho rằng Quý Duệ ít nhất cũng sẽ giải thích với mình, lại không ngờ sắc mặt hắn xanh mét rồi trách cứ: “Sao hôm nay nàng lại đi qua đó?”
Dù hận trong lòng, nàng cũng giả vờ đáng thương, cẩn thận mở miệng: “Hôm nay là sinh nhật biểu ca, ta làm món qua…..”
Nàng muốn nói lại thôi, dáng vẻ ấm ức nhưng không dám nói ra, cuối cùng cũng khiến sắc mặt Quý Duệ hòa hoãn hơn, còn có thể nhìn ra chút nôn nóng: “Nàng tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt nàng ta, nếu không sẽ làm hỏng chuyện của ta.” 
“Dạ.” Tô Mộ Nhiễm gật đầu, cụp mắt giấu đi nét không cam lòng. Tất cả mọi người đều thấy mình và Quý Duệ lưỡng tình tương duyệt, vốn dĩ nàng cũng cho là vậy, nhưng hôm nay lần đầu tiên nảy sinh sự hoài nghi, người con gái kia dựa vào đâu mà cao cao tại thượng, khiến Quý Duệ phải cẩn thận cưng chiều, mà bản thân phải cẩn thận như vậy.
Trước khi Quý Duệ nghênh thú Diệp Ngọc, không màng phản đối của mẫu thân hắn, khăng khăng muốn tiễn Tô Mộ Nhiễm đi.
Nhà của Tô Mộ Nhiễm cũng không ở kinh thành, nàng có linh cảm nếu quay về thì sẽ không có cơ hội trở về nữa.
Tô gia cũng là một gia tộc lớn ở địa phương, nhưng sao có thể so sánh với Quý gia ở kinh thành, nàng có rất nhiều tỷ muội, bản thân có sự ưu ái chẳng qua vì Quý Duệ thôi. Không thể bị đưa về như vậy, vài lần Tô Mộ Nhiễm không kìm được nước mắt trước mặt Quý phu nhân, Quý phu nhân tất nhiên sẽ đau lòng cho nàng, tranh chấp mấy bận với Quý Duệ, cuối cùng kết thúc bằng cách Tô Mộ Nhiễm rời Quý phủ, nhưng sẽ ở lại kinh thành.
Trái tim Quý Duệ ngày càng khó cân nhắc, sau khi thành thân đuôi lông mày của hắn bất giác sẽ có ý mừng, nhưng mà vừa nhìn thấy Tô Mộ Nhiễm, chút vui sướng này như đã bị tro bụi bao phủ.
Tô Mộ Nhiễm ngày càng cảm giác được sự nôn nóng của hắn, nàng thậm chí nghĩ rằng có lẽ trong lòng Quý Duệ, nàng đã thành trói buộc. Sau một đoạn thời gian bị vắng vẻ, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi ra miệng.
“Biểu ca, ngươi đã nói sẽ cưới ta, còn giữ lời không?”
Quý Duệ trầm mặc nửa ngày không trề về, cuối cùng mới nói: “Tiểu Nhiễm, nếu nàng muốn trở về, ta sẽ làm chủ cho nàng…..”
“Ta không muốn trở về!” Hiếm khi Tô Mộ Nhiễm lộ ra dáng vẻ cuồng loạn, “Ngươi đã nói chỉ diễn trò với nàng! Ngươi đã nói rồi!”
Lời này như chọc trúng vảy ngược của Quý Duệ, khiến sắc mặt hắn càng thêm khó nhìn, cuối cùng, hắn vẫn nói là sẽ cưới nàng.
Tô Mộ Nhiễm biết, đây chỉ là trấn an. Bây giờ Quý Duệ có tình cảm với nàng ta, nhưng nếu qua một khoảng thời gian, chỉ sợ ngay cả diễn trò cũng không làm nổi nữa.
Nàng đi nước cờ nguy hiểm nhất, khiến Diệp Thần biết sự tồn tại của bản thân.
Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc sau khi xé rách da mặt, Quý Duệ sẽ lựa chọn mình.
Giống như Tô Mộ Nhiễm đoán, Diệp Thần khí thế rào rạt mang theo thuộc hạ đánh đến ngôi nhà mà nàng được sắp xếp, đương nhiên, ông còn dẫn theo Quý Duệ đến cùng.
“Sao lại thế này?” Diệp Thần tức giận đến mức sắc mặt thoắt xanh thoắt tím, nhưng cũng chỉ trút giận lên người Quý Duệ, “Ở trước mặt nàng ta, ngươi nói rõ cho ta sao lại thế này.”
Tô Mộ Nhiễm cũng đang đợi, đợi từ trong miệng người đàn ông này nói ra, cuối cùng mình là loại tồn tại như nào.
“Nhạc phụ đại nhân……”
“Ngươi đừng gọi ta, nếu hôm nay không thể nói ra nguyên do, ta sẽ lập tức đưa Ngọc Nhi rời đi.”
Quý Duệ lập tức quỳ xuống, giây phút kia, Tô Mộ Nhiễm lại nhìn thấy sự khủng hoảng trong mắt hắn.
Nàng cười thê lương trong lòng, người đàn ông này, thế mà cũng sẽ sợ hãi.
Nàng ở bên cạnh mở miệng: “Diệp đại nhân, ta và biểu ca là yêu nhau thật lòng, ta chỉ muốn ở bên người hắn, cho dù làm một thiếp thất….”
“Thiếp thất gì cơ? Ngươi muốn làm thiếp thất cũng phải hỏi xem ta có đồng ý không!” Diệp Thần quát nàng, lại nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc của nàng, lại nhằm ngay đầu thương vào Quý Duệ, “Lúc trước ngươi đón Ngọc Nhi từ tay ta, đã nói những gì, còn nhớ rõ không?”
“Nhớ rõ, đời này kiếp này, ngoại trừ Diệp Ngọc, ta sẽ không có người khác, nếu không sẽ sống cô độc quãng đời còn lại, chết không được tử tế.” 
Tô Mộ Nhiễm sững sờ ở đó, nàng không ngờ Quý Duệ còn thề như vậy, nhưng lời kế tiếp của hắn, mới thật sự khiến trái tim nàng đau đớn.
“Tiểu Nhiễm chỉ là biểu muội của con, con sẽ đưa nàng ra khỏi kinh thành, cả đời không gặp lại.”
Nói đến cùng, trừ khi là chuyện không thể xoay chuyển được, Diệp Thần sẽ không phá hư hôn nhân của Diệp Ngọc. Lúc trước ông bắt Quý Duệ thề không cưới thiếp thất, cũng do biết tính tình của Diệp Ngọc, nếu gặp phải kẻ có tâm cơ, nàng sẽ không đấu lại được.
Cuối cùng Tô Mộ Nhiễm ngồi lên xe ngựa rời khỏi kinh thành, Diệp Thần không tin tưởng Quý Duệ, sợ hắn lừa gạt nên cố ý phải một đám người hộ tống mình. 
Mãi đến khi xe ngựa chạy xa kinh thành Tô Mộ Nhiễm mới lấy lại tinh thần, nàng thế mà, bị vứt bỏ như vậy.
Sự không cam tâm nảy sinh dưới đáy lòng, ý nghĩ nào đó dưới đáy lòng nàng lại rõ ràng thêm lần nữa.
Nàng không muốn trở về, nàng muốn ở lại kinh thành. 
Tô Mộ Nhiễm chạy thoát, lấy một cái cớ thuận tiện, thoát khỏi một đám người và quay trở lại.
Có thể giây phút kia nàng thật sự mất trí, nếu biết sẽ gặp phải đám thổ phỉ kia, có thể nàng sẽ chọn quay về.
Khi Quý Duệ tìm thấy nàng đang thở thoi thóp, Tô Mộ Nhiễm lại nảy ra một ý nghĩ, Quý Duệ, không phải ta là trói buộc ư? Vậy cõng cả đời đi.
“Biểu ca,” nàng nở một nụ cười yếu ớt, “Ta đã phải đi rồi, Diệp đại nhân…. Sao vẫn không buông tha ta vậy!”
Một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt rơi xuống tay Quý Duệ, người đàn ông này cuối cùng cũng hoảng sợ vì nàng: “Tiểu Nhiễm, nàng sẽ không sao đâu. Là ta sai rồi!”
Tô Mộ Nhiễm không trả lời. Chỉ bình yên nhắm mắt lại.
Nàng biết, dù người đàn ông này sẽ đau lòng vì nàng, nhưng hắn sẽ không vì mình mà báo thù.
Nhưng thế thì sao, nàng chỉ cần trở thành một cái gai là được, một cái gai ngăn cản Quý Duệ mềm lòng.
Quý Duệ, một tình yêu bắt đầu bằng lừa gạt, làm sao có thể có kết cục tốt. Ta sẽ chờ ngươi ở địa phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.