Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa

Chương 54: Sống lại (2)




Sau khi bình tĩnh lại, Quý Duệ lùi sang một bên.
Người đến trông thấy mặt Quý Duệ, bật cười: “A Duệ, không ngờ lại đụng phải ngươi ở chỗ này. Ngày hôm qua mọi người tụ họp sao lại không thấy ngươi?”
Quý Duệ kiềm chế cảm xúc, hắn không ngờ lúc này tam hoàng tử lại xuất hiện trước mặt Diệp Ngọc.
“Tham kiến tam hoàng tử, hôm qua thân thể ta có hơi không khỏe, cho nên không đến.”
Thái độ của hắn lạnh nhạt, khiến tam hoàng tử khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, ngược lại nhìn về phía xe ngựa bên cạnh.
“Trong xe ngựa chẳng lẽ là….”
“Cô nương,” Quý Duệ ngắt lời gã, áy náy đối diện với Diệu Tình, “Thật xin lỗi, là tại hạ lỗ mãng, mời các người tiếp tục lên đường.”
Diệu Tình đã nghe thấy hắn gọi tam hoàng tử, nào dám thật sự chạy lấy người như vậy, đang chuẩn bị hành lễ thì tam hoàng tử lại hiền lành cười xua tay: “Trên đường lớn không cần ầm ĩ, là tiểu thư Diệp gia phải không? Bổn hoàng tử không làm chậm trễ các ngươi đâu.”
Diệu Tình khom người nói lời cảm tạ: “Đa tạ tam hoàng tử.”
Mãi đến khi xe ngựa đi thật xa, Diệu Tình mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Thật đen đủi, tiểu thư không biết làm sao mà mãi không ra cửa, vất vả lắm mới được ra khỏi nhà một chuyến lại đụng phải người đàn ông kỳ quái như vậy.
“Diệu Tình,” Diệp Ngọc trong xe ngựa đột nhiên mở miệng, “Hôm nay không đi chợ nữa, chúng ta về thôi.”
“Hả? Trở về sao?” Giọng điệu của Diệu Tình không giấu nổi thất vọng, nhưng cũng không ngỗ ngược, dù sao thì vừa mới gặp phải chuyện không hay, “Vâng.”
Diệp Ngọc đặt tay ở trên đùi, túm chặt lấy váy.
Vừa mới nghe được âm thanh của hai người kia, nàng vẫn không kìm chế được sinh ra sự chán ghét, biết Quý Duệ sẽ không chịu để yên, Diệp Ngọc cắn môi suy nghĩ, xem phải làm thế nào mới thoát khỏi mối dây dưa với người này.
Diệp Thần vốn đang vui vẻ vì Diệp Ngọc chịu ra ngoài, tay cầm lấy chén trà, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy tiếng nàng trở về.
“Sao đã quay về rồi? Chơi không vui ư?”
Sắc mặt Diệp Ngọc quả thật không tốt lắm, nàng ngồi xuống một bên đưa mắt nhìn Diệp Thần, dè dặt mở miệng thăm dò: “Cha, con…muốn xuất gia.”
Diệp thần sửng sốt một chút: “Xuất giá?”
“Xuất gia!” Diệp ngọc lặp lại một lần.
“Ta thấy con đây là muốn bị đuổi khỏi nhà rồi,” Diệp Thần trợn hai mắt, nét mặt mang theo nỗi tức giận, “Ta còn đang nghĩ sao hai ngày nay con lại ngoan ngoãn như thế, hóa ra là để làm ta tức chết à?”
Diệp Ngọc ngẫm nghĩ: “Vậy…chúng ta về Giang Nam ở hai ngày được không ạ?”
Diệp Thần còn có một người em ruột ở quê cũ Giang Nam.
“Nếu con muốn đi, ta sai người đưa con qua đó là được. Nhưng là cha con gánh vác chuyện triều chính, chạy đi đâu được?”
Diệp Ngọc có lòng khuyên hắn rời khỏi triều đình hỗn loạn: “Cha, chúng ta không thể cáo lão hồi hương, đi cùng nhau sao?”
“Cáo lão?” Diệp Thần xoa xoa mặt mình, “Cha con già thế rồi ư?”
Rõ ràng hắn vẫn chính trực phong độ cơ mà.
Diệp Ngọc nói dối không chớp mắt, mạnh mẽ gật đầu: “Vâng….rất già.”
Diệp Thần tức giận đập bàn: “Hai ngày nay không đánh là con cảm thấy ta không cầm nổi thước rồi đúng không? Hôm nay đừng quản ta, quản gia, đem thước tới đây.”
Quản gia nhìn hắn, lấy ra một cây thước to nhất.
Diệp Thần ngẩn người, thấp giọng hỏi: “Ngươi mang ra đây thì ta biết đánh làm sao?” Như thế này thì đến cả làm bộ cũng không được nữa. 
“Lão gia, không ai cản người.” Quản gia mặt không đổi sắc nói.
Diệp Ngọc ở bên cạnh không nhịn được lộ ra ý cười, nàng biết, khiến Diệp Thần từ quan là không thể nào, nhưng cho dù có ra sao thì kiếp này nàng nhất định phải bảo vệ người nhà của mình.
Bọn họ đang nói chuyện, người hầu bỗng chạy vào báo tin Lâm Phong tới, lông mày Diệp Ngọc lập tức nhăn lại.
“Cha, con gái mệt rồi, lui về trước ạ.”
Diệp Thần cũng đã nhận ra nàng không vui: “Làm sao thế? Giận dỗi với thằng nhóc Lâm Phong kia à?”
Diệp Thần chứng kiến Lâm Phong lớn lên, ông đương nhiên phải quan tâm, hơn nữa ông cũng biết nếu nói ra chuyện này, thật ra khả năng con gái nhà mình bắt nạt người ta cao hơn, bàng quan cả tháng trời, lúc này cuối cùng cũng thay Lâm Phong nói chuyện.
Diệp Ngọc sao lại không biết tâm tư của ông. Nhưng nghĩ tới cuối cùng Lâm Phong đối xử như vậy với Diệp Thần, trong lòng nàng cảm thấy không xứng đáng.
“Cha,” nàng suy nghĩ một phen, rốt cuộc cũng quyết định không tránh né nữa, “Cha không biết đâu, trước kia mỗi lần Lâm Phong tìm con đều nói chuyện phụ thân của hắn, nói là muốn con cầu tình với cha, cầu tình cái gì chứ? Con không hiểu.”
Nàng làm ra vẻ vừa ngây thơ vừa cáu kỉnh, vào thời điểm này Lâm phụ hình như thật sự gặp khó khăn, nhưng Lâm Phong tự cao ngạo mạn như thế, sao có thể cầu xin mình giúp đỡ, nàng là cố ý nói như vậy.
Diệp Thần nghe xong cũng không vui: “Một cô gái như con, nó nói cái này làm gì?” Ông vô cùng tin tưởng lời nói của Diệp Ngọc, dù sao ông cũng không thể ngờ rằng Diệp Ngọc sẽ cố ý nói xấu hắn ta, biết Lâm Phong đang lợi dụng con gái mình, ông cũng không nhịn được có chút ý kiến với Lâm Phong.
Diệp Ngọc còn sợ không đủ, tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Không chỉ có như thế, mỗi lần con không chịu nghe, hắn còn tức giận với con.”
Lúc này Diệp Thần thật sự nổi giận: “Nó còn dám tức giận với con? Được, không gặp thì không gặp, việc này con đừng lo, ta sẽ giải quyết.”
Đạt được mục đích, Diệp Ngọc ngoan ngoãn gật đầu rồi rời đi. Nàng nghĩ hiện tại Lâm Phong vẫn chưa làm gì, như vậy có hơi độc ác, nhưng lúc này tuyệt đối không thể để cha tin tưởng người của Lâm gia vô điều kiện nữa.
“Ngọc Nhi.” Thanh âm của Lâm Phong bất thình lình truyền tới dọa Diệp Ngọc nhảy dựng lên, nàng vừa ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy Lâm Phong khi còn trẻ, thoạt nhìn có vẻ là cố ý chặn ở chỗ này.
Diệp Ngọc trầm mặt, thầm nghĩ bản thân sơ ý rồi, Diệp phủ chưa bao giờ coi Lâm Phong là người ngoài, cho nên mới để hắn chặn ở nơi này mà không gặp trở ngại nào.
Bị lạnh nhạt một tháng, Lâm Phong thoạt nhìn hơi tiều tụy, dè dặt cười: “Ngọc Nhi, có phải vì lần trước ta lỡ hẹn mà nàng tức giận hay không? Ta thật sự là có việc vướng chân, rất xin lỗi, chúng ta đợi lúc khác đi tiếp được không?”
Mấy ngày nay, Diệp Ngọc vẫn luôn trốn tránh không gặp hắn ta, tuy rằng có thể tự nhiên qua lại Diệp phủ, nhưng hắn ta cũng không thể xông vào khuê phòng của nàng tìm người, hôm nay khó khăn lắm mới nắm được cơ hội.
Lâm Phong hiểu Diệp Ngọc, tuy nàng được nuông chiều, nhưng tính tình cũng không phải ngang ngược vô lý, theo lý thuyết ngày đó bản thân có việc không thể đến chỗ hẹn, nàng phải không tức giận mới đúng. Huống hồ Diệp Ngọc cho dù có nổi nóng, cũng không phải kiểu người mười ngày nửa tháng vẫn chưa hết giận, lần này thật sự quá khác thường.
Diệp Ngọc biết trốn đi cũng không phải cách, bèn để Diệu Tình lui xuống mới đi tới.
“Lâm Phong, ta……”
“Nàng gọi ta cái gì?” Lâm Phong ngắt lời nàng, ngữ khí và ánh mắt của Diệp Ngọc lạnh nhạt khiến sắc mặt hắn trầm xuống, vội tiến lên vài bước tới gần Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc bắt đầu có cảm giác bức bách, nàng hơi hối hận đã để Diệu Tình lui xuống, vừa mới lùi về phía sau một bước đã bị Lâm Phong trực tiếp túm lại đè lên bức tường ở hành lang.
Hai người tuy rằng quan hệ thân thiết, nhưng hành động đường đột như vậy lại chưa từng xảy ra, Diệp Ngọc không biết suốt một tháng này mình lạnh nhạt khiến Lâm Phong giờ phút này mất bình tĩnh, nhưng trông thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng, hắn ta vẫn không nhịn được mà dịu giọng: “Ngọc Nhi, ta làm sai cái gì sao?”
Mấy đêm liên tục không ngủ ngon, trong mắt hắn ta còn có vài tơ máu, giọng nói rõ ràng có chút đáng thương.
“Ngươi không làm sai cái gì.” Biểu cảm của Diệp Ngọc vẫn lạnh lẽo như cũ, “Chỉ là một nữ tử chưa xuất giá như ta, tương lai còn phải gả cho người khác, chúng ta lại không giữ khoảng cách, như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ta.”
Lâm Phong cơ hồ đã ngầm thừa nhận Diệp Ngọc sẽ trở thành nương tử của bản thân, hiện tại nghe thấy nàng nói muốn gả cho người khác, cả người đứng sững lại.
Đầu óc hắn ta hỗn loạn, bỗng cảm thấy hình như hiểu ra điều gì đó, tuy hắn ngầm thừa nhận Diệp Ngọc là phu nhân tương lai của mình, nhưng cũng chưa có một lời hứa hẹn chính xác, có lẽ đã khiến Diệp Ngọc bất an.
Suy nghĩ này khiến trái tim lo lắng suốt mấy ngày nay của hắn ta đột nhiên nhảy lên điên cuồng, hắn ta chăm chú nhìn Diệp Ngọc, nửa thật nửa giả nói: “Vậy nàng gả cho ta không phải được rồi sao.”
Diệp Ngọc cười: “Nhưng mà Lâm Phong à, kinh thành này có bao nhiêu công tử thế gia cầu hôn ta, vì sao ta phải lựa chọn một người phải nương nhờ vào Diệp phủ như ngươi chứ?”
Giọng điệu của nàng châm chọc rõ ràng như vậy, rõ ràng không phải lời nói lúc tức giận. Sắc mặt Lâm Phong lập tức trắng bệch.
Diệp Ngọc cũng nghĩ tới chuyện không đắc tội hắn ta, nhưng nếu đối tốt với hắn ta lại còn bị phản bội, vậy thì cần gì phải cẩn thận lấy lòng hắn ta?
Trông thấy Lâm Phong loạng choạng lui về sau hai bước, nàng cũng nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thấy biểu cảm như phải chịu tổn thương của người này, nàng rất muốn hỏi rằng thật sự không thể tin được sao? Có gì mà không thể tin được chứ? Không phải là ngươi nghĩ như thế ư? Mấy lời mà kiếp trước hắn nói, lúc này nghe nàng nói ra lại khó chấp nhận đến vậy à?
Dù sao cũng là một người kiêu ngạo, Lâm Phong sao có thể chịu được loại vũ nhục này, bước chân của hắn lúc rời đi đầy hoảng hốt.
Quý Duệ đang đứng chờ ở ngoài Diệp phủ trông thấy hắn, biểu tình lại càng khó coi.
Đời trước Lâm Phong và Diệp Ngọc dây dưa, hắn đã vô cùng kiêng kị Lâm Phong, lúc này đang là thời điểm quan hệ giữa hai người rất tốt, Quý Duệ càng không nhịn được ghen ghét trong lòng.
Bản thân hôm nào cũng ở đây không gặp được người, hắn lại có thể tự nhiên ra vào Diệp phủ. Quý Duệ nghĩ đến chuyện này lại nôn nóng đến mức muốn làm cho Lâm Phong biến mất ngay lập tức.
Không thể ngồi chờ chết được nữa! Hắn ép bản thân mình bình tĩnh lại, nhất định phải nghĩ ra cách để tiếp cận Diệp Ngọc….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.