Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa

Chương 59: Buông tay




Tần Mặc nhanh chóng chính thức được phong quan, bước vào triều đình, chàng được phân cho một dinh phủ, chỉ cách Diệp phủ một con phố.
Diệp Thần vẫn coi trọng Tần Mặc, luôn dìu dắt giúp đỡ khắp nơi. Quan hệ giữa chàng và Diệp phủ thân thiết nên hiển nhiên sẽ thường xuyên lui tới.
Nhưng quan viên trẻ tuổi như mặt trời ban trưa nhất ở kinh thành thì vẫn là Quý Duệ.
Diệp Ngọc đã nghe thấy cái tên này từ mấy câu chuyện phiếm của đám nha hoàn sai vặt không chỉ một lần.
“Diệp Ngọc, con có quen biết với Quý công tử ư?” Lúc này, nàng nghe thấy từ trong lời của Diệp Thần.
Diệp Ngọc không giấu diếm ông: “Con gái từng bị hắn ta cản lại ở trên phố vài lần.”
Nói là cản lại đã rất nhẹ nhàng rồi, Diệp Thần cũng nghe hiểu nên bất giác nhíu mày: “Sao chưa nghe con nhắc đến bao giờ? Cha sắp xếp thêm vài người cho con, lần sau ra ngoài nhớ dẫn theo.”
Diệp Ngọc không nói rằng từ sau tiết thất tịch lần trước bị Tần Mặc trông thấy, thì khi nàng ra ngoài chàng đều sẽ bảo vệ, không để Quý Duệ đến gần nàng.
Nàng vốn tưởng Tần Mặc chỉ là một thư sinh, lại chẳng ngờ chàng có bản lĩnh như thế.
Lúc nàng hỏi, Tần Mặc chẳng hề giấu diếm: “Ta đã từng gặp một sư phụ tốt bụng nói với ta rằng dù là kẻ đọc sách nhưng vẫn thân thể vẫn phải mạnh khỏe trước đã, không thể trở thành một con mọt sách yếu đuối khô khan được. Vả lại từ nhỏ ta đốn củi lên trấn phải đi hơn mười dặm đường núi, cũng vừa hay luyện tập thôi.”
Diệp Ngọc buồn cười: “Yếu đuối thì đúng là không yếu đuối thật, nhưng khô khan thì quả là thế.”
Nhưng sợ Diệp Thần hiểu lầm nên nàng không từ chối.
Diệp Thần đợi lời nói của nàng, thấy nàng không cắn câu nên chỉ đành tiếp tục hỏi: “Có điều ta thấy ngược lại là Tần Mặc đối với con khá nhiệt tình, chẳng lẽ con thích nó ư?”
Diệp Ngọc không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành dối lừa cho qua chuyện: “Đó chẳng phải là môn sinh đắc ý của cha sao? Có thể không tốt với con được ư?”
“Thế vậy con có thích cái vị Quý công tử kia không?”
“Sao có thể chứ!”, giọng của Diệp Ngọc lập tức trở nên mất bình tĩnh, sợ Diệp Thần hiểu lầm thứ không hay ho gì: “Cha, con không hề thích hắn một chút nào cả, hắn không phải người tốt lành gì đâu, cha chớ để bị lừa.”
Diệp Trần không nói năng gì, chỉ bưng bát đũa ở trên bàn lên, vẻ mặt như muốn nói rằng: “Nhìn đi, nhìn đi, cái phản ứng này tệ biết bao, còn phủ nhận cái gì chứ?” Rõ ràng là cảm thấy đáp án mà nàng đối với Tần Mặc có vấn đề.
Diệp Ngọc nhất thời câm nín không nói được gì.
Diệp Thần thoáng đắn đo rồi mới dặn dò nàng: “Vốn ta cũng không nên nói với con chuyện ở trên quan trường, Quý công tử bây giờ là phụ tá quan trọng bên cạnh Thái tử điện hạ, ta cũng đã quan sát rồi, là một người có năng lực lại đáng tin, Thái tử điện hạ có được hắn trái lại còn hổ mọc thêm cánh.”
Diệp Ngọc nghe ông đánh giá như vậy thì bỗng chốc thức ăn ở trong miệng như nghẹn ứ ở trong cổ họng.
Nàng cảm giác rằng bản thân thực sự vô dụng, cũng là sống lại một đời như nhau, bất kể là thoát ly khỏi Quý gia hay là lấy được sự tin tưởng của Thái tử, thậm chí là có được hảo cảm của cha, Quý Duệ làm tất cả mọi việc đều thuận lợi như cá gặp nước, bản thân bây giờ lại chẳng thể hoàn toàn thoát khỏi hắn.
“Mà dạo gần đây không hiểu sao hắn lại nhắc tới con với Thái tử điện hạ, Thái Tử điện hạ cũng tới đánh tiếng với ta, dường như có ý muốn tác hợp.” Trông thấy biểu cảm căng thẳng của Diệp Ngọc, ông bèn cười trấn an: “Con đừng lo, Thái tử điện hạ cũng chỉ hỏi thăm một chút thôi, con mà không muốn thì hắn chắc chắn sẽ không bắt ép con đâu, ta thì càng không để con phải gả cho người mà con không thích, ta chỉ nói cho con biết mà thôi.”
Diệp Ngọc khẽ gật đầu: “Con biết rồi.”
Đối với sự phát triển trong lòng cùng tỏ của Diệp Ngọc với Tần Mặc, ngay từ đầu tâm trạng của Diệp Thần đã phức tạp, nhưng bây giờ ông đã từ từ nhìn ra được rồi.
Dẫu sao cũng là chuyện cách nhau một con phố, huống hồ gì Tần Mộ cũng vừa lòng hợp ý ông, tóm lại là tốt hơn người khác. Chỉ là, trong lòng ông vẫn khó tránh khỏi nhớ đến Lâm Phong, Lâm Phong lại là một người không hề tệ, nhưng buồn rằng là có một phụ thân như thế. 
Mỗi lần Tần Mộ tới Diệp phủ đều nói chuyện phiếm cùng với Diệp Ngọc một hồi như thường lệ, chỉ là hôm nay Diệp Ngọc cảm thấy ánh mắt của chàng nóng bỏng hơn chút.
“Sau khi ta thu xếp ổn thỏa chuyện ở kinh thành xong thì sẽ sai người về quê đón mẫu thân ta, chắc khoảng hai ngày nữa bà ấy sẽ đến.”
“Bá mẫu muốn tới ư?” Diệp Ngọc cũng mừng thay cho chàng, nàng biết phụ thân của Tần Mặc mất sớm, tất cả đều là nhờ mẫu thân chàng nuôi chàng lớn đến từng này: “Bà ấy nuôi dạy chàng không dễ dàng gì, đúng là nên được hưởng phúc rồi, phải rồi, bà ấy có thích cái gì không?”
“Nửa đời này của mẹ ta đều ở ruộng vườn làm việc tay chân, nên không quá yêu thích thứ gì cả, nhưng nhất định là bà rất muốn trông thấy con dâu tương lai.”
Diệp Ngọc đỏ mặt liếc mắt đi chỗ khác, nàng vốn cảm thấy cuộc gặp này chắc chắn không thể tránh khỏi, chỉ là khi được Tần Mặc nói ra như thế thì dường như có thêm một lớp ý nghĩa khác.
“Nàng… có muốn gặp không?”
Diệp Ngọc nhanh chóng liếc nhìn Tần Mộ, chỉ cảm thấy giọng điệu của chàng cẩn thận từng li từng tí không giống với bình thường, trong ánh mắt cũng tỏ ra vài phần lo lắng.
Nàng biết rằng thế này là đang thăm dò thái độ của nàng, Nói ra thì Tần Mặc lúc nói chuyện xưa nay luôn thẳng thắn, những lời thăm dò quanh co lòng vòng thế này, thật sự không phải là phong cách của chàng, thậm chí Diệp Ngọc có thể tưởng tượng được cái dáng vẻ âu sầu của chàng khi không biết mở miệng ra sao.
Trái tim bỗng chợt dịu lại, chẳng phải đã nói rằng cần nhìn về phía trước sao? Nếu như đã hạ quyết tâm, thì không thể cứ ở nguyên một chỗ đợi chờ Tần Mộ tiền lại gần được, Diệp Ngọc vừa cười vừa gật đầu: “Muốn.”
Người đàn ông trước mặt lần đầu tiên lộ ra nụ cười bắt mắt: “Mẹ chắn chắn sẽ thích nàng.”
Diệp Ngọc lại không có cái tự tin như vậy, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở kiếp trước quả thực là ác mộng đối với nàng, nên không khỏi hỏi lại: “Sao chàng biết?”
“Bởi vì ta cũng thích.”
Tần Mặc lại khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc đúng mực nói lời ân ái như ngày thường, khiến Diệp Ngọc hơi xấu hổ, nhưng chẳng hề chán ghét.
Thế nhưng cho dù là có sự trấn an của Tần Mặc, thì khi vị trưởng bối cùng năm ấy có khả năng trở thành mẹ chồng tương lai, tâm thái của Diệp Ngọc tất nhiên cũng thay đổi, trong lòng tràn ngập sự thấp thỏm lo lắng đối với con người này.
Tần lão phu nhân đến kinh thành vào hai ngày sau, Diệp Ngọc theo Tần Mặc cùng đón bà ở cổng Tần phủ, lúc trông thấy người tới nàng bất ngờ một phen, từ vài động tác bước xuống xe nàng đã nhìn ra được đối phương không hề thô kệch như phụ nữ thôn quê, mà ngược lại còn tỏa ra khí chất tri thư đạt lễ, giống với con gái của gia đình quyền quý hơn cả Quý mẫu kiếp trước nữa.
Diệp Ngọc theo Tần Mặc tiến lên trước đỡ bà, Tần Mặc giới thiệu hai người với nhau: “Mẫu thân, đây là Diệp tiểu thư mà con đã từng nhắc với người.”
Tần lão phu nhân vốn đã cười không ngớt miệng, nhưng vừa nghe thấy nàng là Diệp tiểu thư thì ngay lập tức vui vẻ hơn mà giữ chặt tay nàng lại.
“Diệp tiểu thư, ta nghe Tần Mặc nói đợt khoa cử lần này của nó được lệnh tôn giúp đỡ không ít nên ta vẫn luôn muốn đích thân cảm tạ con.”
Bà nói một cách rất thành khẩn, Diệp Ngọc vội cuống quýt ngăn cản cơ thể muốn cúi xuống của bà: “Người khách sáo quá rồi bá mẫu, Tần Mặc hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của mình chàng ấy, cha con cũng không giúp được gì.”
“Vậy thì cũng là nhờ sự tương trợ của quý nhân.”
Tần lão phu nhân đã hiểu qua qua được tình cảnh giữa hai người ở trên thư của Tần Mặc nên vốn chỉ cảm kích và mong chờ Diệp Ngọc mà thôi, nhưng bây giờ trông thấy người thì lại càng nhìn càng thích.
Cũng do ánh mắt của Tần Mặc trước giờ luôn khiến cho con người ta an tâm nhưng bà chỉ sợ làm khổ con gái nhà người ta.
Cũng may, vị Diệp cô nương này thoạt nhìn có vẻ cũng không phải là người để tâm những điều này, Tần lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, thật chẳng biết thằng con trai nhà bà đã tu phúc khí từ mấy đời nữa.
Tính cách hai người các nàng ở một vài phương diện mà giống nhau đến bất ngờ, khiến Diệp Ngọc và Tần lão phu nhân nhanh chóng thân thiết, cũng dần dần không còn sự dè dặt cẩn thận lúc ban đầu nữa.
Cho đến khi Tần phủ hạ sính lễ, thì Quý Duệ trừ việc mượn Thái tử điện hạ để ra vào Diệp phủ, đều không có hành động nào khác.
Có đôi lúc Diệp Ngọc nhìn ánh mắt con người này dần dần bình tĩnh thì đã nghĩ rằng có lẽ tất cả mọi người đều đã buông bỏ được rồi. Vậy thì cũng tốt, nếu đã sống lại một đời, thì mọi người đều bắt đầu một cuộc sống mới, bi kịch của người trong lòng Quý Duệ cũng vẫn chưa xảy ra, sự tình vẫn phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Chỉ có vào lúc nửa đêm, thi thoảng sẽ có những cơn ác mộng giống nhau quấn quýt lấy nàng. Lòng Diệp Ngọc nhủ rằng, rốt cuộc nàng vẫn sợ hãi, sợ trong cơn ác mộng sẽ giẫm lên vết xe đổ như cũ.
Tỉnh lại từ trong mộng, Diệp Ngọc ngồi ở trên giường thở hổn hển, lặng thinh hồi lâu mới vuốt mồ hôi trên trán đi.
Nàng bước xuống giường muốn đi rót cho mình một chén nước, hôn kỳ sắp đến nên Diệu Tình trong khoảng thời gian này đều luôn ở trong phủ giúp đỡ chuẩn bị, nên hiển nhiên Diệp Ngọc sẽ cẩn thận để đảm bảo không đánh thức nàng ấy ở bên ngoài.
Cũng may bây giờ Diệu Tình không như ở kiếp trước cứ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng, chỉ sợ sét có đánh xuống thì nàng ấy vẫn chẳng tỉnh lại được. Nghĩ đến đây, trái tim đang bồn chồn của nàng dần dần yên ổn trở lại, kiếp này ai rồi cũng sẽ ổn cả thôi.
Lúc thình lình trông thấy có bóng người đang ngồi ở cạnh bàn, Diệp Ngọc sợ tới mức suýt thì kêu lên.
“Nếu bây giờ nàng kinh động đến người khác, e rằng khó mà giải thích cho rõ được.”
Giọng nói quen thuộc từ trong bóng tối truyền ra, Diệp Ngọc vô thức ngậm miệng lại.
Người nọ vung tay đốt nến lên, ngọn nến vừa sáng thì gương mặt của Quý Duệ đã hiện ra trước mắt nàng.
“Vậy mà ngươi dám ở chỗ này!” Giọng của Diệp Ngọc chứa vài phần tức giận.
Quý Duệ thờ ơ chẳng quan tâm mà gảy bấc lửa: “Nghe nói nàng sắp kết hôn rồi, nên ta muốn chuẩn bị một phần đại lễ. Nàng nói xem nếu ngày mai tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng cùng với ta, thì cái câu chuyện này sẽ diễn biến ra sao đây?”
“Cha ta sẽ giết ngươi.”
Quý Duệ thấp giọng bật cười: “Vậy nàng nói cho ta biết đi Diệp Ngọc, ta nên làm như thế nào đây? Ta phải làm thế nào thì mới sống được khi nhìn nàng gả cho người khác đây? Thế thì chẳng phải sống không bằng chết ư, ít nhất trước khi chết, nàng là của ta.”
Diệp Ngọc trông thấy hắn đi về phía bên này, hoảng sợ muốn lùi về phía sau, nhưng lại phát hiện bản thân không nhúc nhích được chút nào cả, nàng nhìn về phía ánh nến ở trên bàn, biết rằng Quý Duệ đã giở trò.
Hôn kỳ đã sắp tới, nếu trong khoảng thời điểm này mà xảy ra bất kỳ lời gièm pha nào, thì cả hai bên gia đình đều sẽ mất hết mặt mũi, liệu có chắc chắn rằng bản thân Quý Duệ sẽ không gọi người không?
Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi lung tung, Qúy Duệ đã bước tới trước mặt nàng, thân thể của hắn chặn mất đi ánh sáng trước mặt Diệp Ngọc, trùng với bóng đen trong cơn mộng mị, cơ thể của Diệp Ngọc không khỏi run bần bật, hóa ra nàng vẫn chẳng tỉnh khỏi được cơn ác mộng.
“Diệp Ngọc”, Quý Duệ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng: “Vì sao? Vì tại sao mà không thể chọn ta? Rõ ràng là ta đã nỗ lực nhiều đến như thế, vậy thì vì sao nàng vẫn chọn một gã đàn ông như vậy?”
Thật ra hắn càng muốn giết gã đàn ông kia hơn, nhưng lại sợ Diệp Ngọc sẽ thật sự quyên sinh vì hắn ta.
Đây vốn là chuyện của hai người bọn họ, dù sống hay là chết cũng không thể kéo người khác vào. Quý Duệ lựa chọn bước đường được ăn cả ngã về không như thế này, thì trong lòng của hắn chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm trong đầu rằng nếu đã như vậy thì cùng nàng bước xuống đi ngục.
Quý Duệ nhẫn tâm không nhìn mặt Diệp Ngọc, rồi duỗi tay muốn cởi y phục của nàng ra, nhưng khi bàn tay đặt ở phía trên thì chẳng chẳng có cách nào làm tiếp bước sau.
Đáng chết! Hắn hung hăng nện mạnh xuống bên cạnh giường, cảm giác bất lực dữ dội vô cùng, hắn rõ ràng không muốn làm tổn thương con người ấy. Nhưng tại sao lại luôn đi đến bước đường này.
Diệp Ngọc, rốt cuộc hắn phải nên làm gì đây?
Có giọt nước lạnh như băng nhỏ ở trên mặt, Quý Duệ sững sờ mất một lúc, khi ngẩng đầu lên liền trông thấy Diệp Ngọc đã lệ rơi đầy mặt, trái tim Quý Duệ hệt như bị một bàn tay nào đó níu chặt lại, đau đến mức không tài nào thở được.
Trong hai kiếp người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ Diệp Ngọc khóc như thế.
“Ngươi nói chẳng sai, Qúy Duệ.” Giọng Diệp Ngọc nghẹn ngào, cảm xúc bắt đầu suy sụp: “Từ khi mắt ta mù mà trơ mắt nhìn ngươi, thì tất thảy mọi thứ đều là do ta đáng đời, đáng với tính mạng của cha ta, với Diệp phủ, với cả thanh xuân của ta, đời đời kiếp kiếp bị ngươi quấn lấy. Sao ta xứng, sao ta xứng với những ảo tưởng của một kiếp người mới cơ chứ.”
Những cảm xúc tồi tệ suốt mấy ngày gần đầy đều bộc phát ra trong giây phút này, nàng nhớ đến gương mặt của Tần Mặc, nàng vốn tưởng rằng kiếp đời này thật sự hạnh phúc rồi, nhưng chỉ cần có Quý Duệ ở đây thì sao nàng có thể hạnh phúc cho được.
“Không đâu.” Qúy Duệ đưa tay muốn lau nước mắt thay nàng, nhưng lại bị ánh mắt căm hận của nàng làm cho dừng lại: “Đừng khóc, Diệp Ngọc, đừng khóc.”
Người đàn ông dịu giọng hết mức mà đi dỗ dành nàng.
Nhưng Diệp Ngọc đã chẳng còn nghe rõ hắn nói gì nữa: “Rốt cuộc ngươi muốn ta phải thế nào? Ngươi đã hủy cả một đời của ta rồi, sao còn không buông tha cho ta?”
Quý Duệ không biết trả lời như thế nào, hắn buông tha cho nàng, nhưng ai sẽ buông tha cho bản thân hắn?
Hắn đứng ở đó một lúc rồi khẽ thở dài một hơi.
Dù chấp niệm và kiên trì có nhiều hơn đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn thất bại trong giọt nước mắt của con người này.
Quý Duệ bước lên lau nước mắt giúp nàng: “Được, được, ta buông bỏ nàng, Diệp Ngọc, ta buông tha nàng rồi, nàng đừng khóc nữa.”
Diệp Ngọc nghe thấy lời này như có vẻ sợ hắn sẽ đổi ý, nhưng vậy mà lại thật sự ngừng khóc rấm rứt lại, chỉ là nước mắt vẫn rỉ từng giọt xuống.
Quý Duệ vừa lau nước mắt cho nàng, vừa hoe hoe mắt. Thôi bỏ đi, hắn cố gắng thuyết phục bản thân, chính mình đã có lỗi với nàng thì tội gì còn phải bức nàng lần nữa, nàng muốn được hạnh phúc, vậy thì để nàng đi là được.
Khi Diệp Ngọc tỉnh lại vào hôm sau, bản thân đã yên bình an ổn ngủ ở trên giường, thậm chí còn chẳng nhớ nổi đêm qua Quý Duệ đã rời đi lúc nào, nếu không có ngọn nến đã cháy hết ở trên bàn thì gần như nàng đã hoài nghi rằng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhận thấy nàng đã tỉnh, Diệu Tình cũng bước vào, vừa chuẩn bị đồ vừa ngáp: 
“Không biết có phải là vì dạo gần đây mệt mỏi quá hay không mà em cảm thấy tối qua ngủ rất sâu!”
Lúc nhìn thấy Diệp Ngọc thì nàng ấy hoảng sợ một phen: “Tiểu thư! Sao mắt người lại sưng lên vậy?”
Diệp Ngọc che mắt: “Tối qua ta mơ thấy ác mộng.”
Diệu Tình lúc này nghe thấy là gặp mộng thì sợ, tiểu thư bắt đầu là lạ, là từ khi bắt đầu gặp ác mộng.
“Có phải vì sắp xuất giá nên lo lắng quá không ạ? Tiểu thư người thiệt là, người đợi xíu, em đi lấy đá xoa cho người.”
“Ừm.”
Diệp Ngọc cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mắt của nàng ấy truyền đến, thì nghĩ thầm, lần này thật sự kết thúc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.