Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa

Chương 7:




Sau khi Dư Tích Tuyết trở về, cùng ngày đó Quý Duệ đến phòng này ấy thấy được cây ngọc trâm kia, hắn tiện tay lấy để thưởng thức, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì: “Từ đâu ra đấy? Trước đây chưa nhìn thấy lần nào.”
“Hôm nay đến chỗ phu nhân, phu nhân cho.” Dư Tích Tuyết hiển nhiên không dám giấu giếm.
“Vậy sao?”
Dư Tích Tuyết quan sát vẻ mặt Quý Duệ, cũng không nhìn ra cảm xúc gì của hắn, nên thân mật ôm lấy cánh tay Quý Duệ: “Phu nhân nói chiếc trâm này nàng đã đeo nhiều năm nên rất thích, thiếp cứ nhận như vậy, có phải không tốt lắm không?”
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng ấy cảm thấy khi nàng ấy nói ra những lời này, lông mày của Quý Duệ khẽ nhướng lên chút, sau đó cười như không cười: “Nàng thế nhưng……Lại cho đi.”
Dư Tích tuyết còn chưa hiểu ra ý gì, Quý Duệ đã đưa cây trâm cho nàng ấy: “Nếu cho nàng, thì cũng chẳng phải vật quý trọng gì, cứ nhận là được.”
“Vâng.” Dư Tích Tuyết nhận lấy cây trâm, lại phát hiện Quý Duệ không dấu vết kéo ra khoảng cách, nàng ấy giấu đi sự cô đơn thoáng qua, lại cười mở miệng, “Nói tiếp thì chất ngọc của cây trâm này không tồi, chỉ là thủ công quá thô ráp, đúng là làm hỏng nó.”
“Vậy à?” Quý Duệ chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu rồi chuyển đề tài mới, “Sao hôm nay nàng lại đến chỗ phu nhân?”
“Thiếp là thiếp thất vừa qua cửa, theo quy củ đương nhiên phải đến thỉnh an phu nhân. Hơn nữa,” Dư Tích Tuyết nghĩ đến vẻ mặt nhàn nhạt của Diệp Ngọc, “Thiếp cảm thấy phu nhân là người tốt, làm bạn với nàng, về sau cũng sẽ có người nói chuyện cùng.”
“Về sau đừng đến nữa.” Quý Duệ đột nhiên nói.
Dư Tích Tuyết hơi sưng sốt, ở trong mắt nàng ấy Quý Duệ luôn là người không để lộ vui buồn, tuy rằng bây giờ cũng vậy, nhưng nàng rõ ràng nàng cảm nhận được, Quý Duệ đang không vui.
Nàng ấy bĩu môi xoay người: “Gia có ý gì đây? Cảm thấy thiếp sẽ hại phu nhân ư?”
Nàng ấy thở phì phì nói những lời này, vẻ mặt Quý Duệ hòa hoãn hơn chút, nhưng vẫn không nhả ra: “Bảo nàng đừng đến thì đừng đến.”
Dư Tích Tuyết thất thần nửa ngày vì những lời này, Quý Duệ cũng đã rời đi rồi.
Nha hoàn Tiểu Đào từ ngoài vào, hiển nhiên cũng nghe được hai người tranh chấp, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tuyết phu nhân, người vừa đến nên không hiểu lắm, quan hệ của đại đương gia nhà ta và phu nhân vẫn luôn không tốt. Người nói lời hay cho phu nhân trước mặt đại đương gia, không phải chọc ngài tức giận à, nô tỳ nói này, đại nhân muốn người đừng đi Hinh viên thì người đừng đi là được rồi.”
Dư Tích Tuyết xua tay: “Ngươi đi ra ngoài đi!”
Tiểu Đào nhìn vậy cũng chẳng nói gì, chỉ là khi xoay người không nhịn được bĩu môi, vốn dĩ cứ nghĩ được phân tới bên cạnh sủng thiếp thì ngày sau của mình cũng được nước lên thì thuyền lên, kết quả chưa nói đến đêm tân hôn đại đương gia không ở đây, ngược lại lại cãi nhau. Tuyết phu nhân này cũng không phải người thông minh, bản thân xui xẻo quá đi.
Trên thực tế, Dư Tích Tuyết không phải người thông minh, cũng chẳng phải kẻ ngu dốt. Đều nói quan hệ của tướng gia và phu nhân không tốt, nhưng ngữ điệu vừa rồi của Quý Duệ, nàng ấy cứ cảm thấy như dục vọng độc chiếm của một người đàn ông với người phụ nữ mình âu yếm.
Diệp Ngọc bên kia lại vì những lời này của Quý Duệ mà được thanh tịnh, vốn dĩ nàng rất đau đầu khi nhìn thấy dáng vẻ muốn thân thiết hơn của Dư Tích Tuyết, sợ đối phương ba lần bảy lượt đến tìm nàng bày tỏ chị em thân thiết.
May mà từ đó về sau Dư Tích Tuyết không xuất hiện thêm lần nào nữa, nghĩ cũng đúng, Quý Duệ làm sao có thể yên tâm để nàng ta giao tiếp với mình? Người trong lòng của hắn chính là bị cha nàng giết chết.
Diệp Ngọc tiếp tục sống những ngày chờ chết, cũng không hẳn là chờ chết, ngày này qua ngày khác, nàng chỉ ngóng trông trước khi chết có thể gặp A Ninh một lần là tốt rồi.
Nhưng luôn có người không muốn nàng sống thoải mái, hôm nay người của lão phu nhân đến Hinh viện, truyền lời của lão phu nhân, đại khái nói Diệp Ngọc là một người con dâu, đã hơn một tháng không qua bên kia thỉnh an, mất lễ nghĩa gì đó.
Mama già này là người lão phu nhân tín nhiệm, tất nhiên sẽ không để Diệp Ngọc vào mắt, lúc truyền lời nghiễm nhiêm coi bản thân giống như lão phu nhân, từ trên cao nhìn xuống răn dạy nửa ngày.
Diệp Ngọc cũng không giận, chỉ an an tĩnh tĩnh lắng nghe, để người hầu dâng trà, lại đưa chút đồ đáng giá qua. Lễ tiết chu đáo đến mức mama già hà khắc cũng ngượng ngùng trong nhất thời, cuối cùng giọng điệu cũng chậm lại.
“Tình huống đại khái là như vậy đấy. Phu nhân cũng không thể trách lão phu nhân, rốt cuộc thì quy củ ở đó, người đã hơn tháng không đi, đừng nói gia đình giàu có, ngay cả nhà bá tánh bình thường thì cũng không thể chấp nhận nổi phải không? Cũng không thể một tháng rồi mà chưa khỏi bệnh nhỉ?”
Trước kia Diệp Ngọc thưa hầu sớm tối chưa bao giờ bỏ quên, lần trước nàng sinh bệnh nên đã một tháng không đi. Nói là thỉnh an, thật ra mỗi lần đều bị lão phu nhân làm khó dễ.
Cho dù mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Diệp Ngọc cũng không để lộ chút bất mãn nào, cười gật đầu: “Đúng vậy, ta đã biết, sáng sớm mai ta sẽ qua.”
“Vậy là được rồi, ta đây trở về bẩm báo.” Chiếm được hời, mama già đắc ý kiêu căng bước đi như gió xuân.
Diệu Tình tiễn bà ta đi, mới hỏi Diệp Ngọc: “Phu nhân, người thật sự chuẩn bị đi sao? Lão phu nhân chắc chắn sẽ làm khó người, thân thể người làm sao giờ?”
Diệp Ngọc không trả lời thị, trên mặt nàng tràn đầy mỏi mệt, dựa vào ghế, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Diệu Tình đau lòng xiết bao, xoa bóp vai cho nàng, đột nhiên nghe Diệp Ngọc hỏi: “Khi nào A Ninh về?”
“Phu nhân đã quên? Lần trước đại đương giá nói phải năm sau.”
“Đúng vậy, đúng vậy, năm sau, sao ta lại quên nhỉ?” Diệp Ngọc cứ lẩm bẩm như vậy, nàng cảm thấy bản thân hình không gắng nổi nữa, mọi thứ trong cái phủ này, đột nhiên khiến nàng cực kỳ ghê tởm. Nghĩ đến khoảng thời gian cuối cùng của mình lại phải ở cạnh đám người này, trong lòng nàng sinh ra sự tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.