Im lặng và tiếp tục im lặng.
Doanh Tử Khâm nhìn mặt sau của giấy thi, im lặng suốt năm phút liền.
Học sinh ngồi bên cạnh luôn đề phòng Doanh Tử Khâm chép đáp án của cậu ta nên vừa liếc nhìn đã chú ý đến biểu hiện của cô ngay. Xem ra Doanh Tử Khâm đã cam chịu trước đề bài rồi, đến chép cũng chẳng muốn chép mà ngây ra như phỗng luôn.
Thế mà còn đánh cược với Lục Phóng? Nhiêu đó thôi hả?
Cậu ta khẽ cười giễu cợt một cái, có vẻ rất khinh thường rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài của mình.
Bên này, Doanh Tử Khâm mặt không cảm xúc, đặt bút xuống. Cô phải rút lại suy nghĩ khi nãy của mình. Đề bài phần làm văn của môn ngữ văn đặt ra như thế này là nhắm vào cô. Viết tám trăm chữ, muốn hành xác cô chắc? Cô không viết nữa.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên bảng đen, còn hơn hai tiếng đồng hồ nữa mới hết giờ thi, đủ để ngủ một giấc. Cô lấy ra hai cục bông nhét tại từ trong túi áo khoác và đeo vào, vùi đầu vào trong cánh tay ngủ mất. Hành động của cô gái không hề thu hút sự chú ý của các học sinh khác thuộc lớp xuất sắc, trong mắt bọn họ thì chuyện cô nằm ngủ cũng chẳng lạ lẫm là bao.
Dù sao thì kỳ thi không có quy định là không được ngủ nên giáo viên coi thi cũng chẳng nhắc nhở. Khóa trước, lớp xuất sắc có một thánh học, lần nào đi thi cũng nằm ngủ một tiếng trước, sau đó mới thức dậy làm bài. Song, dù như thế thì môn nào thánh học cũng đứng đầu.
Nhưng so sánh Doanh Tử Khâm với vị thánh học kia á hả? Cô ngủ thì chỉ có lãng phí thời gian thôi.
Lúc chỉ còn ba mươi phút nữa là hết giờ thi, giáo viên coi thi đi ngang qua người cô gái theo bản năng liếc nhìn một cái. Khi phát hiện phần giấy làm văn của cô còn chưa viết cả đề bài thì dừng lại. Ông đã đọc đề bài rồi, đúng là để làm văn đợt này hơi khó, rất có khả năng không thể hiểu nổi ý của đề chứ đừng nói là lạc đề. Nhưng không viết một chữ nào thì đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội, cho dù viết câu tiêu đề thôi cũng sẽ được hai điểm rồi.
Bởi vì giấy thi bị đè bên dưới cánh tay của Doanh Tử Khâm nên giáo viên coi thi cũng chẳng biết rốt cuộc mặt chính cô đã viết thế nào mà chỉ để ý đến việc trên giấy không hề có dấu hiệu làm bài, vẫn sạch sẽ như lúc mới bóc ra.
Những câu khác không nói làm gì những câu đầu tiên đọc hiểu văn bản rồi trình bày và phân tích thì phải viết được vài ý chứ? Câu hỏi đó chỉ có chín điểm nhưng nhiều học sinh chỉ lấy được điểm cao nhất là ba. Giáo viên coi thi thở dài một hơi rồi lắc đầu bỏ đi.
Doanh Tử Khâm ngủ một giấc đến tận lúc hết giờ thi.
Lúc bước ra khỏi phòng, Chung Tri Vãng đã nhẫn nhịn hai tiếng rưỡi cuối cùng cũng lên tiếng: “Em họ à, có phải đêm qua em lại thức đêm không? Sao có thể ngủ trong phòng thi lâu như thế được?”
Doanh Tử Khâm chẳng thèm quay đầu lại, cũng chẳng nghe xem Chung Tri Vãn đang nói gì mà đi thắng luôn. Cô thực sự không muốn ở cùng với những học sinh lớp xuất sắc này thêm một giây nào. Nụ cười của Chung Tri Vãn cứng đờ.
“Tri Vãn, cậu đừng quan tâm mấy người không biết điều đó nữa.” Cô nữ sinh đứng bên cạnh choàng lấy cánh tay cô ta: “Cứ để nó ngủ đi, chẳng phải đến lúc thua cược rồi nó sẽ phải xin lỗi cầu trước mặt toàn trường ư? Cậu còn tốt bụng hỏi thăm nó làm gì?”
Chung Tri Vãn mím môi, cũng chẳng nói gì nhiều: “Đi thôi, buổi chiều còn phải thi môn toán.”
Đối với học sinh lớp xuất sắc, toán học mới là môn quan trọng nhất.
Cũng chẳng biết rốt cuộc giáo viên ra đề toán học cho lớp xuất sắc được mời ở đâu về mà lại ra đề hóc búa đến mức cả đời này bọn họ chẳng muốn nhìn thấy đề toán học thêm lần nữa.
Đợt thi cuối kỳ của học kỳ trước, môn toán của Chung Tri Vãn cũng chỉ được có 112 điểm. Lần này, để nâng cao thành tích, cô ta đã cố ý hỏi đề khoa toán của Đại học Để đô từ anh trai mình.
Chung Tri Vãn nhìn bóng lưng đi xa dần của cô gái rồi mỉm cười.
Đề toán khó như thế, Doanh Tử Khâm có hiểu nổi đề không? Đúng là cô ta hơi nghiêm túc quá rồi.
Quả nhiên, ba giờ chiều thi môn toán, Doanh Tử Khâm vẫn ngủ một giấc rất dài. Chuông báo kết thúc buổi thi reo lên, cô cầm hai cây bút rồi đi thẳng ra khỏi phòng thi, không hề nấn ná thêm một chút nào. Đợi cô gái vừa đi, các học sinh của lớp xuất sắc xôn xao hết cả lên.
“Tớ buồn cười chết đi được, các cậu không nhìn thấy Doanh Tử Khâm làm xong đề toán lần này trong ba mươi phút đầu. Tớ thấy có khi là nó nguệch ngoạc gì đó trên giấy thi cũng nên.”
“Còn tưởng nó định chép bài chứ, kết quả nó chẳng làm gì cả, đề toán lần này khó tới mức nào thì các cậu biết rồi đấy.” “Đúng là khó thật, hai câu điểm cao cuối cùng tớ thật sự không hiểu nổi là đề muốn tớ làm gì luôn đấy, chỉ có thể vắt óc cố gắng viết ra vài công thức thôi, hy vọng thầy cô chấm bài có thể cho tớ vài điểm.”
“Tri Vãn!” Lục Phóng hô to rồi tiến lại gần: “Cậu cảm thấy đề toán lần này có khó không?”
Hai buổi thi liên tiếp đều khiển tâm trạng của Chung Tri Vãn rất vui, cô ta bèn đáp lại Lục Phóng: “Có lẽ sẽ được 125 điểm.”
Đề thi toán của lớp xuất sắc mà có thể thi được điểm số này thì đúng là điểm cao thật.
“Tri Vãn, cậu giỏi quá.” Một nữ sinh ngưỡng mộ: “Cậu nói xem gia cảnh nhà cậu tốt như vậy, lại còn cố gắng đến thế, tớ thật sự bái phục cậu đấy.” Nếu đổi thành cô ta là đại tiểu thư gia đình danh giá thì làm gì có chuyện tập trung vào học hành cơ chứ?
“Gia cảnh tốt không phải do tớ cố gắng mà có được.” Chung Tri Vãn mỉm cười: “Tớ học hành chăm chỉ thì ông nội mới vui lòng.”
“Tri Vãn, đợi sau ngày Quốc tế lao động có bảng điểm rồi, cậu mang thành tích của cậu và Doanh Tử Khâm đến cho ông nội cậu xem.” Một cô gái khác nói: “Cái này gọi là không có so sánh, không có đau thương mà.” Chung Tri Vãn không nói gì, chỉ lo dọn dẹp đồ đạc. Dù sao tổng điểm các môn của Doanh Tử Khâm sẽ không thể sánh được với một môn của cô ta.
***
Bên này, Doanh Tử Khâm đã bước ra khỏi cổng trường. Phó Quân Thâm biết dạo gần đây cô mệt mỏi mà vẫn phải đi thi nên đã lái xe đến thẳng đây đón cô. Anh nghiêng đầu, nhìn cô thắt dây an toàn: “Hôm nay thi cử thế nào rồi?”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm tựa vào ghế ngồi: “Mệt mỏi lắm.”
Lúc làm bài môn toán cô còn sửa lại một lượt. Bởi vì cô toàn theo thói quen dùng những công thức mà ngay cả đại học cũng chẳng học đến nên mới cần tận ba mươi phút.
Tổ hợp môn tự nhiên ngày mai, cô phải kiềm chế lại một chút.
“Vậy tối nay ngủ sớm tí đi, đừng lên mạng nữa.” Phó Quân Thâm nhướng mày: “Yểu Yểu, em nhằm có đủ điểm qua môn không?”
Nghe thấy thế, Doanh Tử Khâm khựng lại: “Ngữ văn thì có.”
“Ngữ văn đủ điểm qua môn chứng tỏ là em tiến bộ rất nhanh.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô: “Anh biết là bạn nhỏ nhà chúng ta muốn làm chuyện gì chỉ cần nghiêm túc là sẽ rất lợi hại mà.”
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: “Đúng là em nghiêm túc thật.”
Nghiêm túc đến mức các câu hỏi cao điểm của môn toán cô đều viết ra lời giải. “Yểu Yểu, em cũng đừng bận tâm về lời đặt cược đó quá.” Phó Quân Thâm xoay tay lái: “Cho dù không đủ điểm qua môn thật thì vẫn còn anh ở đây.” Doanh Tử Khâm đưa tay đỡ đầu, nghiêng đầu, đôi mắt phượng khẽ nhướng lên: “Là đã hứa với anh rồi nên tiện chơi đùa một tí thôi.”
Sở dĩ cô chấp nhận đánh cược với Lục Phong là vì cô đã bàn bạc với Phó Quân Thẩm từ trước.
“Hửm?” Phó Quân Thâm lên giọng: “Anh có sức quyến rũ lớn đến thế à?
“Không phải.” Doanh Tử Khâm thong thả ung dung cắm ống hút vào ly trà sữa: “Là nữ ngôi sao xinh đẹp quyến rũ.”
Được thôi, bạn nhỏ vẫn vô tình như trước đây.
Phó Quân Thâm mỉm cười, vẻ mặt lười nhác: “Bạn nhỏ à, qua được một môn thì có một nữ ngôi sao xinh đẹp.”
Doanh Tử Khâm ngước mắt, dường như đang rất hứng thú: “Vậy nếu được điểm tuyệt đối thì sao?”
“Điểm tuyệt đối?” Tuy Phó Quân Thâm không nghĩ cô sẽ thi được điểm cao như thế nhưng vẫn trả lời: “Đạt điểm tuyệt đối thì anh tặng em một công ty giải trí.”
Anh quay đầu, giọng nói dịu dàng: “Dốc hết sức là được, đừng áp lực quá.”
Hôm sau.
Vì lời mà Phó Quân Thâm đã hứa với mình, Doanh Tử Khâm đến phòng thi trước tận mười phút. Điều này làm cho các học sinh lớp xuất sắc cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng bọn họ cũng chẳng thèm để ý nhiều làm gì.
Bọn họ đoán chừng thành tích môn ngữ văn và toán học của Doanh Tử Khâm tiêu tùng rồi nên cho dù cô nghiêm túc làm bài thi môn tổ hợp tự nhiên thì có thể làm được gì?
Lục Phóng rất vui mừng, cố gắng nhịn cười. Chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ khiến cho Doanh Tử Khâm phải xin lỗi Chung Tri Vãn trước mặt toàn trường. Mỗi phòng thi đều có hai giáo viên coi thi, vả lại mỗi môn lại đổi giáo viên một lần bằng cách rút thăm ngẫu nhiên.
Hạ Tuần vừa bước vào, liếc mắt một cái nhìn thấy cô gái ngồi ở chính giữa phòng, liền vô thức cau mày. Anh ta cũng biết chuyện đánh cược, chỉ có thể nói là Doanh Tử Khâm không biết tự lượng sức mình, không ngờ lại muốn so thành tích thi cử với học sinh lớp xuất sắc. Kết quả còn phải nghĩ à?
Hạ Tuần cũng chẳng nghĩ thêm nhiều, anh ta bắt đầu phát đề thi cùng với giáo viên coi thi còn lại. Có điều, khi phát đến lượt Doanh Tử Khâm, tốc độ của anh ta rất nhanh chóng, dễ nhận thấy là vì anh ta không muốn nấn ná lại gần có thêm một giây nào.
Thời gian thi tổ hợp môn tự nhiên chỉ có hai tiếng rưỡi, để lại rất khó nên thời gian không thể nào đủ được. Chuông báo vào thị vang lên, tất cả các học sinh bao gồm cả Chung Tri Vãn đều tranh thủ thời gian để bắt đầu làm đề.
Doanh Tử Khâm mở đề ra nhìn một lượt, xác nhận không có câu nào phải phí sức viết quá nhiều thì mới bắt đầu làm bài. Tốc độ làm bài của cô rất nhanh, đề trắc nghiệm cứ mười giây là xong một câu.
Chẳng được mấy phút đã làm đến câu hỏi thí nghiệm vật lý. Trong lúc đi vòng quanh kiểm tra xem các thí sinh đã viết họ tên và số báo danh đầy đủ chưa, khi đi ngang qua Doanh Tử Khâm, vốn Hạ Tuần chỉ định nhìn cô một cái rồi đi. Thế nhưng, lúc anh ta nhìn thấy cô chỉ đọc lướt đề rồi cầm bút tô bừa lên giấy thi thì không nhịn nổi nữa.
“Nếu viết bừa vào bài thì thà rằng em đừng thi làm gì.”
Nói rồi, Hạ Tuần định vươn tay rút giấy thi trong tay cô.