Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 139:




“Em ấy là em họ của em đó, em chất vấn em ấy như vậy ư? Không có chút lòng tin nào ư? Em muốn đẩy em ấy vào hố lửa hả?”
Chủ nhiệm giáo vụ càng nói càng tức giận: “Đâu phải em không biết hậu quả khi gian lận trong kỳ thi là như thế nào?”
Gian lận thi cử sẽ bị đuổi học thẳng cổ.
Đồng thời, những học sinh bị Thanh Trí đuổi học thì không có bất kỳ trường cấp ba nào ở nước Hoa thu nhận cả. Chẳng khác gì bị chặt đứt tương lai.
“Chung Tri Vãn, tôi cho em biết, giáo viên của nhà trường biết rất rõ em Doanh Tử Khâm có gian lận hay không.”
Chủ nhiệm giáo vụ đột nhiên vỗ bàn một cái: “Em chất vấn mà em không có bất kỳ chứng cứ gì cả, khi em đưa ra lời chất vấn thì em phải nghĩ tới mình sẽ phải gánh chịu hậu quả gì chứ?”
Cơn giận của chủ nhiệm giáo vụ bốc lên hừng hực, hoàn toàn không vì Chung Tri Vãn là nữ sinh mà nể tình.
Sắc mặt Chung Tri Vãn tái nhợt, bờ môi run rẩy.
Thành tích của cô ta đứng đầu toàn khóa, lại là tiểu thư của nhà họ Chung, vậy nên cô ta chưa từng bị giáo viên mắng mỏ lớn tiếng như vậy.
Nhưng vì Doanh Tử Khâm…
Bản lĩnh của Doanh Tử Khâm rất lớn đó, có thể mua chuộc được cả chủ nhiệm giáo vụ.
Là một người bình thường có ai lại tin sẽ có người làm bài thi của lớp xuất sắc mà đạt điểm tối đa cơ chứ?
Cho dù là sinh viên của Đại học Đế đô cũng không có năng lực này.
Cô ta chất vấn, chẳng phải cũng là chuyện rất bình thường ư?
“Em Chung Tri Vãn, tôi che giấu báo cáo lần này của em.”
Hiệu trưởng lên tiếng xoa dịu: “Nếu em vẫn muốn chất vấn, như vậy trường học sẽ xử lý em, chốc nữa em còn có tiết học, đi về lớp trước đi.”
Chung Tri Vãn đứng bật dậy, động tác mạnh bạo đẩy đổ cả chiếc ghế. Hốc mắt cô ta đỏ bừng, rơm rớm nước mắt, không nhịn được nữa, bụm mặt chạy ra ngoài.
“Hiệu trưởng, em học sinh này thật quá đáng.”
Chủ nhiệm giáo vụ vẫn đang giận: “Tôi không tin chỉ có một mình em ấy có suy nghĩ như vậy, chắc chắn còn có nhiều người khác cho rằng bạn Doanh Tử Khâm gian lận”
Đương nhiên chuyện này cũng là lẽ thường. Một học sinh từng thi trượt tất cả các môn đột nhiên đạt điểm tối đa, hơn nữa còn đứng đầu khóa, đừng nói là học sinh, ngay cả ông cũng nghi ngờ.
Nhưng mọi chuyện đều phải xét tới chứng cứ. Không có chứng cứ thì dựa vào đầu mà khẳng định Doanh Tử Khâm gian lận?
“Ôi.” Hiệu trưởng lắc đầu: “Chuyện liên quan tới mấy nhà này phức tạp quá đi thôi, nhưng vẫn phải có một câu trả lời cho chuyện lần này, để tôi suy nghĩ cái đã.”
Bên ngoài phòng giáo vụ.
Chung Tri Vãn không quay lại lớp, cô ta ngồi trên bậc thang, không ngừng lau nước mắt.
Cũng may lúc này đang trong tiết học, không có mấy người ở ngoài. Chung Tri Vãn càng khóc càng cảm thấy tủi thân, đau lòng. Nếu Doanh Tử Khâm không gian lận vậy thì lần xếp hạng tổng này sẽ được tính theo quy đổi hệ số.
Như vậy thì cô ta vẫn sẽ đứng đầu khóa, tuyệt đối sẽ không bị lưu thứ hạng 1001 rác rưởi ở trong hồ sơ. Cô ta không thể mang thành tích ấy về nhà cho Chung phu nhân xem được.
Sau kỳ thi giữa kỳ sẽ là cuộc họp phụ huynh. Đến lúc đó các bậc phụ huynh sẽ nhìn cô ta với ánh mắt như thế nào?
Chung Tri Vãn đang khóc thì có một giọng nói trầm thấp vang lên ở trên đỉnh đầu.
“Em Chung?” Chung Tri Vãn vội vàng lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên: “Thầy Hạ.”
Hạ Tuần thấy cô ta khóc tới mức hai mắt sưng húp, không khỏi ngẩn ra: “Em sao vậy?”
“Thầy Hạ, em không sao đâu ạ, chỉ là em… em cũng không biết ông nội có còn quan tâm tới em hay không nữa, ngay cả đáp án đề thi cũng để em họ lấy được.”
Chung Tri Vãn vừa nói tới đây thì nước mắt lại chảy ra, cô ta nghẹn ngào nói: “Không phải chỉ là một lời xin lỗi thôi sao? Khó khăn lắm hả? Doanh Tử Khâm không thể bị mất mặt, vậy em thì đang bị mất mặt hay sao?”
Đúng là đề thi được giữ bí mật, nhưng đáp án đã có từ lâu. Ông cụ Chung cũng biết trận cá cược trên diễn đàn trường, liệu ông có tìm đáp án rồi đưa cho Doanh Tử Khâm hay không? Ông hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của cô ta. Hạ Tuần nhíu mày, anh ta tới tìm hiệu trưởng chính là vì thành tích thi cử của Doanh Tử Khâm. Thành tích đó quá mức giả dối. Càng không cần phải nói tới việc khi anh ta coi thi đã nhìn thấy Doanh Tử Khâm viết linh tinh, Vậy mà cũng đạt điểm tối đa? Nực cười!
“Em Chung, em về lớp học trước đi, tôi đi tìm hiệu trưởng.”
Hạ Tuần liếc nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Công bằng chắc chắn sẽ không đến muộn đầu.”
Ở một nơi khác.
Văn phòng tổ sinh học.
Chiều nay Bạch Thiêu Thì mới có tiết, vậy nên buổi sáng không đến. Nhân kỳ nghỉ Quốc tế lao động kéo dài năm ngày, cô ta trở về Đế đô, không tham gia chấm bài thi, nên vẫn chưa biết xếp hạng thành tích thi giữa kỳ lần này. Vừa vào văn phòng, Bạch Thiếu Thi đã thấy những giáo viên khác nhìn mình với ánh mắt khác lạ.
Cô ta nhíu mày, cảm thấy không vui: “Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”
Một giáo viên sinh học ho khan một tiếng rồi hỏi: “Cô Bạch, cô biết thứ hạng thành tích năm nay chưa?” “Tôi vẫn chưa xem, không phải vẫn như trước à?” Bạch Thiều Thi trả lời một cách qua loa: “Điểm trung bình lớp tôi chắc chắn đứng đầu khóa.”
Học sinh lớp chọn tự nhiên mà cô ta dạy rất cố gắng, vậy nên cô ta nhận tiền thưởng tới mức mỏi tay luôn. “Cô Bạch, lần này khác trước rồi.” Giáo viên sinh học kia lắc đầu: “Điểm trung bình môn sinh học lần này, lớp A19 đứng đầu khóa.” Bạch Thiều Thi dừng chân lại, cảm thấy buồn cười: “Thầy nói là lớp nào cơ?” Giáo viên sinh học kia thấy Bạch Thiều Thi không tin, xoay màn hình máy tính ra cho cô ta nhìn: “Cô xem, điểm trung bình của lớp A19 là 80,93, lớp chọn tự nhiên mà cô dạy chỉ là 75,98 thôi.”
Sắc mặt Bạch Thiếu Thi cứng đờ lại: “Không thể nào!”
Cô ta còn không hiểu học sinh lớp A19 là như thế nào hay sao? Khi cô ta giảng bài, không có mấy học sinh lớp A19 chăm chú lắng nghe.
Nhưng Bạch Thiều Thi biết lớp A19 vô cùng đoàn kết. Vì mấy học sinh nghèo cần nghe giảng, đáng lẽ bọn chúng phải tới xin cô ta, đuổi Doanh Tử Khâm ra khỏi lớp A19, nhưng không hề có ai làm vậy.
“Cô Bạch, đáng tiếc quá.”
Một giáo viên sinh học khác lên tiếng, không hiểu là cảm thấy tiếc nuối hay là đang cười trên nỗi đau của người khác nữa: “Cô nói xem, nếu cô vẫn dạy lớp A19 thì lần này cô sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng cơ chứ?”
Để giữ chân những giáo viên giỏi, Thanh Trí không hề tiết kiệm tiền.
Học sinh nằm trong một trăm người đứng đầu khóa thì không chỉ học sinh được thưởng, giáo viên cũng có phần. Điểm trung bình lớp tăng lên một bậc thì giáo viên sẽ được nhận năm mươi nghìn.
Lần này điểm trung bình môn sinh học của lớp A19 đứng đầu khóa.
Lần trước không có mấy học sinh tham gia cuộc thi, vậy đương nhiên là đứng đầu từ dưới lên.
Không xét tới lớp xuất sắc thì lớp A19 đã tăng 18 bậc, đổi thành tiền thưởng thì là chín trăm nghìn.
Sắc mặt Bạch Thiều Thi tái xanh, cảm thấy nghẹt thở.
Mấy giáo viên khác của tổ sinh học đã cảm thấy khó chịu với cô ta từ lâu, thấy vậy thì đều không nói thêm gì cả, tập trung làm công việc của mình.
Trong bệnh viện tư nhân.
Doanh Tử Khâm cầm chén trà nóng Phó Quân Thâm mới pha xong cho mình, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Điện thoại di động đổ chuông, cô nhìn thoáng qua, sau đó bắt máy. Người gọi tới là hiệu trưởng, ông thuật lại sơ lược chuyện xảy ra hôm nay cho Doanh Tử Khâm nghe.
“Em Doanh, cách giải quyết của các giáo viên là đăng một bài làm sáng tỏ mọi chuyện, dù sao có rất nhiều bài viết thắc mắc trên diễn đàn, còn cả mấy giáo viên nữa, cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng lớn tới danh dự của em.”
Doanh Tử Khâm không hề cảm thấy bất ngờ, cô bình thản đáp: “Không cần đâu, giải quyết trực diện đi thầy.”
Hiệu trưởng ngẩn người: “Ý của em là?” “Làm đúng theo mong muốn của bọn họ.”
Doanh Tử Khâm ngáp một tiếng: “Em sẽ trực tiếp nhận chất vấn từ bọn họ, bọn họ tùy ý ra câu hỏi.”
Hiệu trưởng biết không có cách giải quyết nào tốt hơn cách này cả. Nhưng làm vậy thì chẳng khác nào tử hình công khai những người chất vấn. Hiệu trưởng lập tức đồng ý: “Tốt lắm em Doanh, khi nào thì em quay trở về trường học?”
“Ngày mai ạ.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Doanh Tử Khâm nhở ra người đứng đầu khóa sẽ được nhận học bổng. Ừm, vậy mới được chứ. ở bên cạnh, Phó Quân Thâm đang xem lại bài thi của Doanh Tử Khâm mà anh mới yêu cầu Thanh Trí đưa cho.
Nhưng mãi mà anh vẫn chưa lật qua môn ngữ văn, ánh mắt anh rời khỏi phần viết văn trắng xóa, nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh. Phó Quân Thầm nhớ lại cuộc đối thoại của hai người họ vào vài ngày trước.
“Yêu Yêu, em nhằm có đủ điểm qua môn không?”
“Ngữ văn thì có.”
Quả nhiên là chắc chắn mà. Không thiếu điểm nào luôn. Cô chỉ đạt điểm qua môn không phải vì không biết làm mà là vì cô nàng này lười không muốn viết mà thôi. Cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng cảm nhận được ánh mắt của anh. Đôi mắt đào hoa của anh tràn ngập ý cười, khi anh nhìn người khác dường như chan chứa tình cảm sâu nặng. Dịu dàng, quyến luyến! Tay cô dừng lại: “Sao vậy?” “Không có gì đâu, anh chỉ cảm thấy…” Phó Quân Thâm rời mắt nhìn sang chỗ khác, nói với vẻ biếng nhác: “Cô bạn nhỏ nhà chúng ta chính là một kho báu mà.” Là một kho báu đáng được người ta trân trọng!
***
Sáu giờ chiều.
Các học sinh lớp xuất sắc đang cất sách vở, chuẩn bị trở về nhà.
Đột nhiên có khách không mời chạy vào phòng học của bọn họ, đó là một thanh niên chạy rất vội, miệng thở hồng hộc không ngừng, hiển nhiên là có chuyện gì rất gấp.
Chung Tri Vãn không có lòng dạ nào ngẩng đầu lên nhìn, cô ta vẫn cúi đầu như trước.
“Tri Vãn, đó là người của Đại học Đế đô!”
Nữ sinh ngồi cùng bàn mừng rơn: “Cậu nhìn huy hiệu trường đeo trên người anh ta kìa!”
Chung Tri Vãn ngẩng đầu lên, trái tim đập thình thịch. Ở bên ngực phải của người thanh niên này có cài một chiếc huy chương màu bạch kim.
Không có học sinh cấp ba nào không biết cả. Đây là huy hiệu trường của Đại học Để đô. Đại học Đế đô – trường đại học cao cấp mà bất kỳ học sinh nào của nước Hoa cũng muốn vào học.
“Tri Vãn, chắc chắn là tới để tìm cậu đó.”
Nữ sinh kia hưng phấn nói: “Chẳng phải trước đây từng mấy lần có đàn anh đàn chị khi đang học lớp mười một đã được Đại học Để đồ tuyển vào rồi ư?”
Chung Tri Vãn nhếch miệng cười: “Nói gì vậy hả? Có tới tìm tớ đâu?”
“Tri Vãn, đừng khiêm tốn nữa mà.” Nữ sinh kia nói: “Nếu như lớp xuất sắc có ai đáng giá để người của Đại học Đế đô tự mình tới thì ngoài cậu ra còn có ai khác đâu?”
Chung Tri Vãn không đáp lại, xem như chấp nhận câu đó. “Tri Vãn, mau qua đó đi.” Nữ sinh kia không nói nhiều nữa, kéo cô ta đi tới cửa ra vào, Chung Tri Vãn đứng trước mặt thanh niên kia, căng thẳng nói: “Chào anh, tôi là Chung Tri Vãn, không biết anh tìm tôi có chuyện gì hay không?”
Thanh niên kia không hề nhìn cô ta, mà nhìn cả phòng học rồi lên tiếng: “Xin hỏi bạn tên Doanh Tử Khâm có ở đây không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.