Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 170:




Một câu nói khiến bốn người nhà họ Doanh đều không phản ứng kịp.
Hai người mặc đồng phục sải bước tiến lên, giữ chặt lấy Doanh Lộ 3Vi.
Bọn họ ra tay không chút nể nang, còn rất thô bạo.
Doanh Lộ Vi còn đang chờ Doanh Chẩn Đình trói Doanh Tử Khâm tới, h1iển máu cho cô ta.
Cô ta cũng biết thừa Chung Mạn Hoa vì lo cho sức khỏe của bà cụ Doanh nên không dám mở
miệng nhắc đến chuyện k9ia trước mặt bà.
Dù sao cô ta cứ lấy máu của Doanh Tử Khâm trước rồi tính sau. Sau đó cô ta lại mua chuộc mấy
y tá, để xảy ra chu3yện “ngoài ý muốn” trong quá trình hiến máu. Đến khi Doanh Tử Khâm chết,
chuyện mười sáu năm trước sao có thể đe dọa được cô ta nữa?
8
Vả lại trong lòng Doanh Chẩn Đình và Chung Mạn Hoa đã có vật thay thế Doanh Tử Khâm từ
lâu, vật thay thế này còn tốt hơn Doanh Tử Khâm cả trăm nghìn lần.
Thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Nhưng Doanh Lộ Vi không ngờ suy nghĩ này của cô ta còn chưa kịp chuyển hóa thành hành
động thì người bị trói đã biến thành cô ta. “Các anh làm gì đấy?” Doanh Lộ Vi hoảng hốt lo sợ, cô
ta liều mạng vùng vẫy, gào thét inh tai: “Tự ý xông vào nhà dân, các anh đang vi phạm pháp luật
đấy, có biết không hả?”
Hai thanh niên mặc đồng phục vô cùng cao to, sức lực rất lớn, Doanh Lộ Vi nào có thể thoát ra
được.
“Ngoan ngoãn chút đi.” Đội trưởng ngậm điếu thuốc, cười lạnh một tiếng: “Đừng tưởng cô là
thiên kim nhà họ Doanh là có thể thoát khỏi hình phạt. Đứng trước pháp luật, mọi người đều
bình đẳng, chẳng cần biết cô có phải con trời con vua hạ phàm hay không.”
Doanh Lộ Vi chột dạ, tiếng hét lại càng điếc tai hơn: “Anh nói gì? Tôi không hiểu gì hết, mau
buông tôi ra!”
Những người chuyên nghiệp cô ta tìm đã nói tài xế sẽ chịu tất cả hình phạt thay cô ta, cô ta chỉ
cần đưa tiền là được.
Cho dù có người nghi ngờ cô ta thì cô ta cũng sẽ không làm sao.
Với cả mới được bao lâu chứ?
Còn chưa tới mười hai tiếng!
Ai mà có bản lĩnh ghê gớm vậy, tra được ra cô ta thế này?
“Buông con gái tôi ra!” Cuối cùng bà cụ Doanh cũng bừng tỉnh, huyết áp lập tức tăng vọt, bà ta
tức giận quát: “Các người có biết đây là nhà họ Doanh không? Lại dám càn rỡ như vậy!” “Doanh
lão phu nhân đúng không, nếu như bà thực sự quan tâm con gái bà như vậy thì mong bà chuẩn
bị sẵn luật sư cho cô ta đi.” Đội trưởng bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, lạnh giọng nói:
“Nhưng tội cố ý giết người này, bà có mời luật sư cũng vô ích.”
“Cố ý giết người?” Chuyện đầu tiên Chung Mạn Hoa nghĩ tới là chuyện mười sáu năm trước, bà
ta cũng cuống lên: “Rốt cuộc các người là ai? Đã có chuyện gì?!”
Doanh Chấn Đình khẽ nhíu mày, đột nhiên nói: “Các anh là người của đội Nhất Tự.”
Đội Nhất Tự là cơ quan chấp pháp hợp pháp. Nhưng đội Nhất Tự không thể nào xuất hiện ở
đây, vùng hoạt động duy nhất của bọn họ là Để đô.
Rốt cuộc Doanh Lộ Vi đã gây ra chuyện gì mà kinh động đến cả đội Nhất Tự? “Ồ, ông cũng có
mắt nhìn đấy.” Đội trưởng nói mà không nhìn Doanh Chấn Đình lấy một cái, chỉ khẽ phất tay:
“Dẫn đi!”
Hai thanh niên mặc đồng phục dẫn giải Doanh Lộ Vi ra ngoài, mặc cho cô ta gào thét vùng vẫy,
bọn họ không hề thương hoa tiếc ngọc.
Bà cụ Doanh giận đến mức tay run bần bật: “Các người, các người đúng là không coi luật pháp ra
gì!”
Doanh Lộ Vi là con gái bà ta, bà ta còn không biết tính cách Doanh Lộ Vi như thế nào hay sao?
Đừng nói là cố ý giết người, đến cả con kiến nó cũng không nỡ giẫm chết.
“Đúng rồi, còn cả Doanh phu nhân nữa…” Đi tới cửa, đội trưởng chợt dừng bước, cười khẩy:
“Nếu Doanh phu nhân đã đưa ra lựa chọn thì sau này tiểu thư Tử Khâm không còn bất cứ quan
hệ gì với các người nữa.” Sắc mặt Chung Mạn Hoa tái nhợt, bà ta nhớ lại cuộc điện thoại đã nhận
ngày hôm qua, hai bờ môi run lên bần bật: “Chẳng lẽ là các người… “Doanh phu nhân yên tâm,
bà chọn cách giấu giếm, chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của bà.” Nói xong, đội trưởng quay đầu đi
thắng.
“Mẹ! Anh cả!” Doanh Lộ Vi lần này thực sự hoảng sợ, cuống quýt kêu khóc: “Cứu con! Cứu em
với!”
Cô ta bị cưỡng ép kéo đi.
Bà cụ Doanh lửa giận bốc lên đầu, cử thể lăn ra bất tỉnh.
Doanh Chẩn Đình biến sắc, không kịp hỏi Chung Mạn Hoa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội
vàng đỡ bà cụ Doanh: “Mau đến bệnh viện.” (D
Bà cụ Doanh có phòng bệnh chuyên môn và bác sĩ điều trị chính ở bệnh viện Số 1.
Vì giáo viên của Lục Chỉ đã giúp bà cụ Doanh châm cứu ức chế bệnh đau đầu nên lần này phát
tác không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Chung Mạn Hoa cảm thấy rất bất an, lại nhìn thấy một đầu hành lang khác được bao
vây bởi rất nhiều người bà ta chưa từng gặp. Khí thể toát ra từ bên trong, nhìn cách ăn mặc cũng
tuyệt đối không phải người bình thường.
Chung Mạn Hoa do dự một lát mới lên tiếng hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à?” “Ông bà
không biết ư?” Y tá vừa treo bình truyền dịch cho bà cụ Doanh vừa nói: “Tối qua bên phố dệt xảy
ra tai nạn giao thông, người bị thương là Thất thiếu gia của nhà họ Phó. Ông cụ Phó tức giận nói
phải nghiêm trị hung thủ.”
“Để đồ có gia tộc rất thân thiết với ông cụ Phó ấy mà. Đây là bọn họ tới thăm hỏi đấy ạ.”
Những chuyện này giới nhà giàu đều biết, y tá cũng không giấu giếm.
Chung Mạn Hoa khẽ gật đầu, không hỏi nữa.
Nếu đã là chuyện của nhà họ Phó thì không liên quan gì đến bà ta. Bà ta khẽ mím môi, khó nhọc
lên tiếng: “Chẩn Đình, tôi gọi ông về là vì đã điều tra được… người vứt bỏ con gái chúng ta năm
xưa… chính là Lộ Vi.”
Doanh Chấn Đình đang dém góc chăn cho bà cụ Doanh, nghe vậy, ông ta ngẩng phắt đầu lên:
“Bà nói gì cơ?”
“Chẩn Đình, tôi biết ông không tin.” Hai mắt Chung Mạn Hoa lại đỏ ửng: “Tôi cũng không tin,
nhưng chứng cứ rõ rành rành ra đấy.”
Thoạt tiên, Doanh Chẩn Đình nhìn ngó xung quanh một lượt rồi mới đẻ thấp giọng, hỏi:
“Chuyện này bà đã nói với người khác chưa?”
Chung Mạn Hoa khẽ lắc đầu: “Tôi không biết nên giải quyết thế nào nên chưa nói với ai.”
“Tạm thời đừng nói ra ngoài.” Doanh Chấn Đình khẽ day huyệt Thải Dương: “Chúng ta phải
nghĩ ra đối sách đã.” Doanh Lộ Vi bắt cóc cháu gái ruột của mình đem vứt bỏ, đây chắc chắn là
vụ tai tiếng rất chấn động.
Tốt nhất là có thể âm thầm giải quyết.
Bên này, Mục Hạc Khanh rời khỏi bệnh viện, lên chiếc xe Maybach.
“Ông chủ, đã dẫn người đi rồi ạ.” Mục Thừa cung kính nói: “Thất thiếu gia muốn qua đây nhưng
đã bị tôi cản lại.” “Làm tốt lắm.” Mục Hạc Khanh hừ một tiếng: “Thằng oắt con, từ nhỏ đã không
để người khác bớt lo. Trước kia thì ngày nào cũng bị thương khắp người, hại bộ xương già này
phải đưa nó đến giới cổ y.” Nghe Mục Hạc Khanh nói vậy, Mục Thừa hơi tò mò nhưng anh ta
biết mình không thể hỏi.
Anh ta đánh tay lái, nổ máy xe rồi nói thêm một câu: “Đúng rồi, ông chủ, lúc tôi từ chỗ Thất
thiếu gia đi ra có nhìn thấy Doanh tiểu thư qua đó.”
“Hai người đồng bệnh tương liên.” Mục Hạc Khanh thở dài một tiếng, khẽ khàng nói: “Có lúc
giống như que diêm vậy, sẽ sưởi ấm lẫn nhau.” Mục Thừa nghe mà đầu óc mơ hồ, dứt khoát im
miệng luôn.
Mục Hạc Khanh nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Có phải thằng nhóc nhà họ Nhiếp kia cũng đến
không?”
“Máy bay hạ cánh lúc chiều ạ.” Mục Thừa nói: “Lần này đội Nhất Tự ra tay, sếp lớn như Nhiếp
công tử không thể không đến được.”
Hai người họ đang nói đến Nhiếp Diệc.
“Ừ, cũng tốt.” Mục Hạc Khanh gật đầu: “Thằng nhóc ấy thủ đoạn tàn nhẫn, ông già này tự thẹn
là không bằng, có cậu ta ở đây, phạm nhân không thoát tội được đâu.”
kk
Trong phòng bệnh, Doanh Tử Khâm tay phải bê một bát cháo, tay trái cầm cái thìa, đang bón
cháo thuốc cho Phó Quân Thâm. Tuy tay trái cô bị gãy xương nhưng không gây hẳn, cô dùng
thuốc mình tự điều chế, một buổi tối đã khỏi. Ông cụ Phó cười híp mắt nhìn hai người, cảm thấy
vô cùng vui vẻ.
Nếu không phải ông biết Doanh Tử Khâm vẫn chưa đến tuổi kết hôn theo pháp luật thì bây giờ
ông đã dọn cả Cục dân chỉnh đến trước mặt hai đứa cháu rồi.
Nhìn đi, xứng đổi thế này cơ mà. Ông cụ Phó bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.
Trước kia vì sức khỏe không tốt, có thể về với tổ tiên bất cứ lúc nào nên ông muốn tác hợp cho
Phó Quân Thầm với một vị thiên kim tiểu thư gia đình có tiên có quyền.
Không ngờ vị thiên kim của gia đình mà ông đã chọn chưa gặp Phó Quân Thâm lấy một lần đã
quay đầu gả cho Phó Dực Hàm, cháu đích tôn của nhà họ Phó.
Chuyện này khiến Phó Quân Thâm bị các công tử ở thành phố Hộ cười nhạo rất lâu, tới tận bây
giờ vẫn có người lôi chuyện này ra châm chọc anh. Nếu sớm biết mình còn có thể khôi phục sức
khỏe, chắc chắn ông cụ Phó đã không quyết định mối hôn ước như vậy.
Ông cụ chung thì xót cháu gái: “Tử Khâm, nó cụt tay rồi à? Cháu cứ để nó tự ăn đi.” “Ơ kìa, ông
Chung, ông có ý gì thế hả?” Ông cụ Phó đang vui vẻ thì cụt cả hứng: “Nói thế nào cũng là Tiểu
Thất đã cứu Tử Khâm, chúng nó đút cho nhau ăn một tí thì đã sao?”
Câu này ông cụ Chung không có cách nào phản bác, chỉ có thể nén giận.
Phó Quân Thâm không nhịn được bật cười.
Anh cười đến mức hai vai rung lên, động tới cả vết thương.
Doanh Tử Khâm trừng mắt, đặt bát cháo xuống. Sau đó cô vươn tay, bấm vào một huyệt vị trên
bụng anh qua lớp quần áo.
“Khụ khụ khụ..” Phó Quân Thâm bị bất ngờ, liên tục ho khan, anh uể oải nhìn cô: “Cô bạn nhỏ,
anh nhớ anh từng nói với em rồi, eo của đàn ông không thể động chạm lung tung.”
“Không động chạm lung tung.” Doanh Tử Khâm lại bê bát cháo lên, không nhanh không chậm
nói: “Giúp anh trị liệu.”
Phó Quân Thâm: “…”
Được.
Trong mắt bác sĩ, thật ra anh và Đô Đô không có gì khác nhau.
Ông cụ Chung không nhìn nổi nữa, đành quay đầu ra khỏi phòng. Ông cụ Phó cũng không
muốn làm kỳ đà cản mũi nên cũng theo ra.
Ông cụ Chung ngồi trên hàng ghế ngoài cửa phòng, lấy điện thoại ra đọc tin tức.
Trang đầu nổi lên một bài đăng Weibo. Ông cụ Chung lôi kính lão ra, bắt đầu đọc. Ông rất quen
thuộc với ID đăng bài này, là tài khoản đã giúp Doanh Tử Khâm đăng video làm sáng tỏ lúc ấy.
“@Gọi Tôi Là Người Vô Địch: Cho mọi người xem vị tiểu thư nhà giàu của thành phố Hộ Doanh
Lộ Vi này đã làm những gì, chuyện nhiều quá nói không hết, chỉ nói mấy chuyện lớn thôi nhé.”
Phía dưới đính kèm ba bức ảnh, liệt kê các bằng chứng văn bản và hình ảnh.
Bức ảnh thứ hai là Doanh Lộ Vi thuê người gây tai nạn đâm Doanh Tử Khâm, cùng với mấy chuyện vặt vãnh mà nhà họ Doanh đã âm thầm thực hiện để hãm hại Doanh Tử Khâm.
Bức ảnh thứ ba là mười sáu năm trước, Doanh Lộ Vi tám tuổi trộm bế cháu gái mình đưa ra khỏi nhà, vứt lại bên vệ đường còn bán cho bọn buôn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.