Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 209:




DOANH THIÊN LUẬT BIẾT ĐƯỢC DOANH NGUYỆT HUYÊN LÀ THIÊN KIM GIẢ
Cái tên người và địa danh có phần quen tai này khiến bước chân của Mục phu nhân dừng lại đột ngột.
Bà ta nhíu mày, bắt đầu ngẫ3m nghĩ xem mình đã nghe thấy hai cái phụ âm “T”, “Kh” này ở đầu.
Lúc này Mục Thừa đã bước vào trong tòa nhà, chỉ trong mấy gi1ây đã không thấy bóng lưng anh ta đầu nữa.
Không được cho gọi, Mục phu nhân cũng không dám đứng lại lâu.
Bà ta không 9kịp nghĩ kỹ, vội vàng rảo bước rời đi. Sau khi trở về phòng mình, Mục phu nhân lại tiếp tục nghĩ một
lúc lâu nữa, cuối cùng mới nhớ r3a được.
Tên của cô con gái nuôi nhà họ Doanh ở thành phố Hộ không phải cũng có hai phụ âm đó ư?
Những tên của một đứa8 con nuôi sao có thể phát ra từ miệng của Mục Thừa?
Nghe thì có vẻ như Mục Hạc Khanh còn muốn tự mình đi tìm.
Mục phu nhân cảm thấy chuyện này hoàn toàn không thể nào.
Những bà ta trước giờ thận trọng, sẽ không bỏ qua bất kỳ động tỉnh nào cho dù là nhỏ nhất.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi lâu, Mục phu nhân gọi điện cho bên phía thành phố Hộ.
Nhưng bà ta không đi hỏi nhà họ Doanh mà hỏi thẳng Mục Thẩm Châu.
Dù sao thì bà ta cũng muốn có được tin tức chính xác nhất.
Nếu như nhà họ Doanh thổi phồng lên thì bà ta cũng chẳng thể thẩm định đúng sai được.
Vừa nghe thấy cái tên “Doanh Tử Khâm”, phản ứng đầu tiên của Mục Thẩm Châu là ngẩn người. “Cậu ta?” Ngay
sau đó, giọng điệu của Mục Thẩm Châu nhạt đi rất nhiều: “Bản thân cậu ta chẳng có gì, nền móng của cậu ta tới từ
nhà họ Chung và nhà họ Phỏ.”
Nhà họ Chung thì Mục phu nhân cũng biết là tại sao.
Doanh Tử Khâm chỉ là con gái nuôi của nhà họ Doanh, nhưng ông cụ Chung lại đối xử với cô rất tốt.
Còn chuyện của các gia tộc khác thì trước giờ bà ta chẳng có tâm tư nào để ý.
Nhưng nhà họ Phó?
Mục phu nhân nhớ lúc Mục Hạc Khanh còn trẻ, từng ở thành phố Hồ một thời gian, có một vài giao tình với nhà họ
Phó.
Còn đang nghĩ thì Mục Thẩm Châu lại nói tiếp: “Nhà họ Phó có mấy vị thiếu gia, trong đó xếp hàng thứ bảy là một
cậu ấm ăn chơi, nhưng lại được ông cụ Phó cưng chiều nhất, cho nên tính tình cũng có phần phách lối.”
Chuyện cậu ta từ Để đô tới thành phố Hộ không phải là bí mật, từ lâu đã truyền khắp giới danh gia vọng tộc ở
thành phố Hộ.
Mục Thẩm Châu vốn không ưa giao thiệp, nhưng cậu ta cũng không từ chối, cho nên đã kết giao được với không ít
thiên kim công tử.
Vì thế tất nhiên cũng đã nghe nói tới chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại Thế Kỷ.
Đến anh cả chị dâu của mình cũng có thể tùy ý sai khiến thì đúng là đã bị ông cụ Phó chiều hư rồi.
Loại người này, cậu ta không có hứng thú đi tìm hiểu. Còn đối với Doanh Tử Khâm, cảm quan của Mục Thẩm
Châu cũng vậy. Chỉ có điều, cậu ta cảm thấy thất vọng về cô nhiều hơn. “Doanh Tử Khâm đi theo anh ta, nhưng
thành tích ở trong trường của cậu ta khá tốt, cũng rất nổi tiếng.”
Nghe đến đây, Mục phu nhân cũng không hỏi thêm nữa, bà ta đã đại khái biết được tình hình ra sao.
Bản thân không có năng lực gì, chỉ dựa vào người khác thì rốt cuộc cũng chẳng lớn mạnh được bao lâu.
Loại người này sao có thể xứng có quan hệ với nhà họ Mục.
***
Mặt trời ngả về phía Tây, dần dần chìm xuống mặt biển. Người tới hòn đảo này cũng dần đông hơn, nhất là khu
săn hưởng rất đông người đi ra đi vào. Doanh Tử Khâm nhìn qua một vòng, hoàn toàn không tìm thấy dược liệu
mà cô cần, nên cũng không có ý định nán lại lâu hơn.
Sau khi chia tay Vân Sơn, cô đã gỡ mặt nạ da người mà Phó Quân Thâm đưa cho mình xuống, sau đó đổi một lớp
trang điểm khác. Tuy lớp cải trang của cô chỉ đơn thuần là hóa trang thông thường, nhưng cũng đủ để qua mặt
thiết bị kiểm tra.
Lúc đến Đại học Norton, cô cũng đặc biệt làm mấy cái chứng minh thư mới, thuận tiện thông qua hải quan. Sau đó,
đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, đội anh em Đệ Ngũ Nguyệt và Đệ Ngũ Phong này vẫn kè kè sau lưng cô không chịu
đi.
Nhưng mà, cô cũng không đuổi bọn họ.
“Phải rồi, chị gái, chị tên là gì?” Cuối cùng Đệ Ngũ Nguyệt cũng nhớ ra một chuyện tương đối quan trọng: “Em
chưa nhìn thấy chị trên đảo này bao giờ ấy, chị mới tới à?”
Doanh Tử Khâm không đáp mà ngẩng đầu lên: “Hai người ở đây bao lâu rồi?”
Trên đảo có cư dân thường trú, hơn nữa còn không ít.
Nhưng muốn lấy được giấy chứng nhận tư cách cư dân thường trú thì điểm trưởng thành trên diễn đàn NOK phải
trên 100.000.
“Không lâu không lâu, cũng mới chỉ hai tháng thôi.” Đệ Ngũ Nguyệt xua xua tay, rồi lại ưu sầu thở dài một tiếng:
“Nhưng lâu như vậy rồi, mà em vẫn chưa kiếm đủ tiền lệ phí về nhà.”
Cô ấy rất rầu rĩ: “Anh à, người ở đây chẳng dễ lừa chút nào, đầu có giống khi chúng ta ở Đế đô, những người ngốc
nghếch kia bốc ai là chuẩn người đó, dễ dàng bỏ túi trăm ngàn tệ.”
Đệ Ngũ Phong vỗ vỗ lên bộ quần áo chẳng khác gì Cái Bang của cậu ta, bộ dạng cao thâm khó dò, không lên tiếng.
“Chị gái, chị đừng để ý nhé.” Đệ Ngũ Nguyệt đỡ trán: “Anh trai em đầu óc có chút vấn đề, phản ứng chậm lắm.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cô vẫn còn hai người anh em nữa?”
Tuy Đệ Ngũ Nguyệt tính tình hoạt bát, nhưng tuyệt đối không phải ngốc thật.
Bằng không cô ấy cũng không lanh lẹ thu dọn sạp hàng đến vậy.
“Đúng thế.” Đệ Ngũ Nguyệt bẻ khớp ngón tay: “Em còn có một anh trai tên là Đệ Ngũ Hoa, một em gái tên là Đệ
Ngũ Tuyết.”
Doanh Tử Khâm liếc nhìn cô ấy một cái.
Kiểu đặt tên này chắc chắn là đặt bừa cho có rồi.
“Em với anh trai bị ông nội em vứt ở đây.” Đệ Ngũ Nguyệt cũng không hề che giấu: “Ông bảo bọn em ở đây rèn
luyện, chị gái, nếu không phải chị sảng khoái rộng rãi chuyển cho em năm trăm tệ thì hôm nay em và anh trai kiểu
gì cũng chết đói.”
Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc trong một khoảnh khắc.
Cô nhớ tới một chuyện đã khá lâu về trước.
Lần trước khi cô tới Trái đất, chỉ sống tại nước Hoa chưa đến ba năm. Mà còn là trước khi đi, ghé qua đi dạo một
vòng.
Khi ấy vẫn còn là thời kỳ phong kiến, nhưng đã gần tới giai đoạn suy thoái rồi. Cô thu nhận vài đồ đệ, truyền lại
một vài năng lực mà cô biết cho bọn họ.
Một người trong số đó là Đệ Ngũ Thiếu Huyền.
Bói toán không phải là chuyện mà chỉ cần xem qua, học qua vài quyển sách như “Chu Dịch”, “Mai Hoa Dịch Số” là
có thể hiểu được.
Cũng giống như cổ võ, cổ y, bói toán cũng cần đến thiên phú.
Về mặt bói toán, Đệ Ngũ Thiếu Huyền có thiên phủ cực cao, thậm chí còn có thể luận ra những chuyện đại sự như
quốc vận. Nhưng đồng thời, bởi vì tìm hiểu quá sâu về tương lai hoặc thay đổi nhân quả, mà tuổi thọ của người
xem bói đều rất ngắn. Lần đầu tiên cô gặp Đệ Ngũ Thiếu Huyền đã nhìn ra được thọ nguyên của hắn.
36 tuổi.
Thay đổi thọ nguyên rất khó khăn, nhất là đối với bản thân những người bói toán.
Nếu người bói toán muốn thay đổi thọ nguyên của mình thì hoặc là thọ nguyên của người thân thiết sẽ bị cắt giảm
tương ứng, hoặc là phải gánh chịu tai ương bất ngờ ập tới.
Cho nên thông thường, người coi bói đều không làm như vậy. Nhưng lúc cô rời khỏi Trái đất, Đệ Ngũ Thiếu
Huyền cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, những chuyện về sau thì cô cũng không biết.
Mà giờ đây, cô cũng không thể xem được những chuyện xa xôi đến vậy nữa.
Doanh Tử Khâm quay đầu lại: “Đã nghe nói đến cái tên Đệ Ngũ Thiều Huyền bao giờ chưa?”
“Đệ Ngũ Thiếu Huyền? Nghe quen thế nhở.” Đệ Ngũ Nguyệt gãi gãi đầu, đụng vào cánh tay Đệ Ngũ Phong: “Anh,
ai thế, anh có nhớ ra không?”
Tròn ba mươi giây sau, Đệ Ngũ Phong mới có phản ứng.
Tốc độ nói chuyện của cậu ta cũng rất chậm, làm Đệ Ngũ Nguyệt sốt ruột đến mức chỉ muốn véo anh mình: “Tổ
tiên.”
“A đúng đúng đúng, tổ tiên!” Nhắc vậy thì Đệ Ngũ Nguyệt cũng đã nhớ ra: “Ông ấy là ông cố nội của ông cổ nội
em, cũng không biết là mấy đời ông cổ nội nữa, nhưng mà mất sớm lắm, dù sao thì người nhà em trước giờ cũng
không sống lâu gì cho cam, ông nội em giờ cũng không xuống nổi giường rồi.”
Cô ấy chớp chớp mắt: “Chị gái, sao chị lại biết tên của tổ tiên nhà em thế?” Tuy là ở Đế đô, nhà Đệ Ngũ sánh ngang
với hai nhà họ Nhiếp, họ Mục.
Nhưng thực tế, mười mấy năm nay, người biết tới nhà Đệ Ngũ cũng càng ngày càng ít, còn có không ít người tưởng
bọn họ là lừa đảo.
Cô ấy và Đệ Ngũ Phong là dòng chính nhà Đệ Ngũ, cũng là mạch truyền thẳng từ Đệ Ngũ Thiếu Huyền.
“Có thể tính ra được.”
Đệ Ngũ Nguyệt giật giật khóe miệng: “Chị gái, chị giống thầy bói thật đấy.” “Cũng tạm.” Sau khi xác nhận, gương
mặt Doanh Tử Khâm giãn ra một chút, còn hào sảng nói một câu: “Nếu hai người muốn quay về nước Hoa, tôi có
thể đưa hai người đi một chuyển miễn phí.”
***
Nước Hoa, thành phố Hộ.
Từ sau lần trước bị bắt nhốt tròn mười lăm ngày, cộng thêm lời cảnh cáo của Doanh Thiên Luật, Chung Mạn Hoa
cũng yên tĩnh được một khoảng thời gian dài.
Nhưng cho dù Chung Mạn Hoa muốn che giấu chuyện này thì việc bà ta bị bắt giam cũng truyền tới tai không ít
người.
Dẫn đến việc mấy phu nhân nhà giàu ngày trước suốt ngày đon đả đón ý bà ta, dạo gần đây nhìn thấy bà ta đều đi
đường vòng. Chung Mạn Hoa chưa bao giờ phải chịu ấm ức đến vậy.
Thế nhưng Doanh Thiên Luật lại căn bản không thèm để ý đến bà ta.
Mấy hôm nay ngày nào bà ta cũng kéo Doanh Nguyệt Huyên ra than thở.
Cho dù Doanh Nguyệt Huyên nghe lời Chung Mạn Hoa đến mấy thì cũng thấy phiền, nhưng không có cách nào từ chối.
“Mẹ, em gái không có ở trường, con đã đi tìm rồi, mẹ đã làm ra những chuyện đó thì cũng đừng tới làm phiền em ấy nữa.” Doanh Nguyệt Huyên nhẫn nhịn, vẫn tỏ thái độ tôn kính để nói chuyện: “Mẹ có thể đăng định kiến như vậy có được không? Rất nhiều chuyện mà mẹ biết có lẽ chỉ là lời nói từ một phía của người khác mà thôi.”
“Đúng thế, mẹ biết, có định kiến là mẹ sai, nhưng có thể trách mẹ được ư?” Nhắc tới đây, Chung Mạn Hoa vẫn rất đau lòng: “Rõ ràng là con ruột mẹ đẻ ra, nhưng chỗ nào cũng không bằng con, mẹ dãy mãi cũng không được, mẹ mong con gái mình thành phượng hoàng có gì sai?”
Ngoài cửa, bàn tay đặt lên cửa của Doanh Thiên Luật bỗng khựng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.