Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 216:




Là của trung tâm xét nghiệm ở bệnh viện Số 1 thành phố Hộ, rất có uy tín,
Doanh Thiên Luật thở phào một hơi.
May mà kết quả xét nghiệ3m ADN ở đây, anh ta không cần đi làm thêm một lần nữa.
Anh ta mở kết quả xét nghiệm AND ra, trên gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Kh1ông giống những gì anh
ta nghĩ, bán kết quả xét nghiệm này không phải của Doanh Tử Khâm, Chung Mạn Hoa, Chung Chẩn Đình mà là
của Doanh Nguyệt Huyên9. [Bốn, phân tích Các ADN 1.9 locus STR như1179 đều là dấu hiệu di truyền học của con
người, tuân theo chuỗi quy luật Mendel, ứng dụng liên ngành có3 thể làm xét nghiệm ADN, tỉ lệ loại trừ không
theo mẹ là 0.99999999989. Trong kết quả bên trên, các alen trong gen người con giả định đều có thể tìm8 thấy trong
kiểu gen của người mẹ giả định.
Theo tính toán, số tích lũy người thân là 1.287 x 109.
[Năm, kết luận.]
Thông qua trung tâm xét nghiệm giám định, Doanh Nguyệt Huyên là con gái ruột của Tỉnh Hồng Trinh,
Phía dưới có đóng con dấu đỏ.
Bốn chữ đỏ “xác nhận thân sinh” khiến con ngươi Doanh Luật Thiên co lại.
Anh ta không học sinh vật học, phần phân tích ở mục bốn anh ta không hiểu, nhưng anh không thể không đọc hiểu
kết luật xét nghiệm.
Doanh Thiên Luật mím môi, ánh mắt di chuyển, nhìn thấy chữ ký dưới góc phải của kết quả.
Người xét nghiệm: Lộ Lăng.
Doanh Thiên Luật biết Lộ Lăng, là bác sĩ cấp chuyên gia của bệnh viện Số 1. Là bác sĩ nghỉ hưu ở Để đô, có y thuật
rất cao siêu và có danh tiếng nhất định trong giới y học quốc tế.
Nhưng vào ba năm trước, Lộ Lăng đã bất hạnh qua đời trong một trận tai nạn giao thông. Lúc ấy thành phố Hộ còn
đặc biệt tổ chức lễ truy niệm cho ông, Đế đô cũng có người của các gia tộc lớn gửi lời chia buôn đến.
Mà bản kết quả xét nghiệm này lại được ký bởi Lộ Lăng, vậy chắc chắn thời gian xét nghiệm phải từ ba năm trước.
Nghĩ đến đây, Doanh Luật Thiên lại mở tờ xét nghiệm ra, lướt mắt tìm ngày tháng.
Ngày xét nghiệm: 24 tháng 10 năm 2016.
Doanh Thiên Luật day huyệt Thái Dương, cảm xúc lại không thể bình tĩnh lại được.
Cũng có nghĩa là bốn năm trước, Doanh Chẩn Đình và Chung Mạn Hoa đã tìm thấy bố mẹ ruột của Doanh Nguyệt
Huyên, hơn nữa còn làm xét nghiệm ADN, nhưng vẫn để Doanh Nguyệt Huyện ở nhà họ Doanh.
Anh ta cứ tưởng bố mẹ của Doanh Nguyệt Huyên đã qua đời rồi.
Giờ xem ra rõ ràng mẹ của nó vẫn còn sống.
Doanh Thiên Luật lại lật tìm nhưng không thấy xét nghiệm ADN của Doanh Tử Khâm.
Anh ta chậm rãi thở ra một hơi, đặt xét nghiệm ADN của Doanh Nguyệt Huyền lại chỗ cũ.
Anh ta đứng dậy, tựa vào tường, ngẩn người nhìn trần nhà.
Mười phút sau, Doanh Thiên Luật mới xuống tầng, đi đến phòng ngủ của Chung Mạn Hoa.
Doanh Thiên Luật rũ mắt, gõ cửa: “Mẹ.”
Trong phòng ngủ, Chung Mạn Hoa thấy cuối cùng Doanh Thiên Luật cũng chịu để ý đến bà ta thì lập tức ngồi dậy,
mở cửa, nở nụ cười: “Thiên Luật, có chuyện gì cần mẹ giúp à?” “Con nói vài câu xong sẽ đi ngay.” Vẻ mặt Doanh
Thiên Luật rất lạnh nhạt: “Mẹ, hồi xưa lúc bố mẹ tìm Tiểu Huyên trở về có làm xét nghiệm ADN luôn không?”
Nghe đến đây, đầu Chung Mạn Hoa ong lên một cái: “Thiên Luật? Con nói gì?
Tại sao phải làm xét nghiệm ADN?”
“Con biết chân tướng sự việc rồi.” Doanh Thiên Luật nhìn vẻ mặt của bà ta thì tức đến bật cười: “Mẹ, đã là lúc nào
rồi mà mẹ còn định giấu giếm con? Hửm?” Chung Mạn Hoa thực sự không thể ngờ được Doanh Thiên Luật đã biết
chuyện. Bà ta mím môi, miễn cưỡng cười: “Không phải cố ý giấu con, chỉ là bố mẹ không biết nên nói thế nào thôi.”
“Giờ mẹ có thể nói rồi.” Ánh mắt Doanh Thiên Luật sắc bén: “Lúc tìm thấy Tiểu Huyên, bố mẹ không làm xét
nghiệm AND à?” “Không phải là tìm thấy Tiểu Huyền.” Bị từng bước, từng bước áp sát thế này, Chung Mạn Hoa
chỉ có thể nói chuyện năm xưa ra: “Con bé là do mẹ và bố con nhận nuôi.”
“Nhận nuôi?” Doanh Thiên Luật hơi kinh ngạc: “Thế nên mẹ không chỉ không tìm Tử Khâm mà còn nuôi đứa trẻ
khác để làm thể thân?”
Anh ta cứ tưởng ngay từ đầu bố mẹ mình đã tìm lầm. “Thế thân cái gì?” Chung Mạn Hoa không thích nghe lời này,
sắc mặt bà ta lạnh xuống: “Tiểu Huyên là Tiểu Huyên, không ai có thể thay thế con bé.”
Thấy sắc mặt Doanh Thiên Luật càng ngày càng khó coi, bà ta mới hòa hoãn lại ngữ khí: “Lúc ấy không tìm được
con bé, con lại còn nhỏ, con không biết bên ngoài có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nhà họ Doanh chúng ta
đâu. Nếu tin xấu này mà bị lộ ra ngoài, nhà họ Doanh còn có ngày hôm nay ư?”
“Mẹ với bố con làm vậy cũng là vì nghĩ cho cái nhà này, sao con không thể hiểu cho mẹ một chút?”
“Tên và ngày sinh cũng bị cướp mất, đây còn không phải là thế thân?” Doanh Thiên Luật hít sâu một hơi: “Mẹ còn
giấu con, thậm chí còn coi Tử Khâm là kho máu. Mẹ, mẹ là mẹ em ấy ư? Sao mẹ có thể làm được chuyện đó?”
Ngừng một lúc, anh ta bật cười, giễu cợt nói: “Con quên mất, mấy hôm trước xem tin tức còn thấy có bà mẹ ruột
còn đánh con gái mình ác đến nỗi con gái phải vào phòng điều trị tích cực, suýt nữa là không cứu được nữa, so ra
thì mẹ vẫn tốt hơn.”
Bị con ruột của mình nói vậy, sắc mặt Chung Mạn Hoa lúc xanh lúc trắng. Bà ta đập bàn, tức đến đau phổi: “Hôm
nay con đến để nói với mẹ những chuyện này ư?”
“Không nói nữa.” Doanh Thiên Luật thả lỏng cà vạt, sắc mặt càng thờ ơ hơn: “Mẹ là mẹ con, dù con có trách mẹ,
giận mẹ thể nào cũng không thể ra tay đánh mẹ được.”
“Nhưng có một điểm, con không thể thỏa hiệp với mẹ được. Đó là bắt buộc phải công bố thân phận của Tử Khâm.”
“Không được!” Nghe đến đây, giọng Chung Mạn Hoa đột nhiên bén nhọn: “Mẹ với bố con đã nói rồi, chỉ có Tiểu
Huyên mới là Đại tiểu thư của nhà họ Doanh. Con bé cũng là em gái con, nếu thực sự công bố ra ngoài, con bảo con
bé phải làm sao? Chẳng lẽ con bé không bị chê cười ư?”
Vẻ mặt Doanh Thiên Luật khựng lại, vô cùng thất vọng: “Em ấy đã nhận được quá đủ rồi, con cũng không nói em
ấy không phải em gái con.” Tình cảm 16 năm không phải là giả.
“Được, con đi đi.” Chung Mạn Hoa tức quá hóa giận: “Con xem xem, không có sự cho phép của mẹ và bố con, con
công bố kiểu gì. Con còn nói Tiểu Huyên là em gái con, con muốn con bé bị đuổi khỏi giới tiểu thư danh giá thể à?”
Doanh Thiên Luật đã không còn giận nữa, anh ta hơi gật đầu: “Hiểu rồi, lúc ấy mẹ cũng nói vậy với ông ngoại.”
Anh ta không nhìn sắc mặt Chung Mạn Hoa khó coi thể nào, trực tiếp đóng cửa.
Ra khỏi nhà, Doanh Thiên Luật gọi một cuộc điện thoại. “Làm phiền rồi, điều tra một người giúp tôi.” Anh ta lạnh
nhạt nói: “Tỉnh Hồng Trinh, Tỉnh nghĩa là giếng nước, Hồng của màu đỏ, Trinh trong thời Trinh Quản thịnh trị.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì.
Doanh Thiên Luật lại nói: “Đúng, tốn bao nhiêu tiền cũng được, tìm ra người này cho tôi trong thời gian nhanh
nhất có thể.”
***
Bờ bên kia của đại dương.
Sân bay.
Lúc Đệ Ngũ Nguyệt gặp lại Doanh Tử Khâm, chân cô ấy loạng choạng một cái:
“Trời, mặt chị thay đổi rồi!”
“Mặt nạ mà thôi.” Doanh Tử Khâm tùy ý nói: “Nếu cô muốn, tôi có thể cho cô.”
“Được, được, được.” Đệ Ngũ Nguyệt rất vui, xoa xoa tay: “Vậy em có thể xin mặt của Tạ Mạn Hoa không? Em
thích gương mặt của chị ấy lắm.”
Đệ Ngũ Phong liếc cô ấy một cái: “Em đang nằm mơ.” “Mọi người lên máy bay trước đi.” Doanh Tử Khâm gật đầu:
“Tôi đang đợi người.”
Cô đã nói với Phó Quân Thâm, anh đồng ý cho cô mang thêm hai người.
Máy bay bên này không chỉ có một hãng, Vân Sơn và Vân Vụ ở máy bay khác.
Trùng hợp Vân Vụ muốn đến Để đồ, tiện đường dẫn Đệ Ngũ Nguyệt và Đệ Ngũ Phong về.
Đệ Ngũ Nguyệt vẫn rất lưu luyến: “Chị, chị xem chúng ta sắp chia tay nhau rồi, có phải em sẽ được biết tên của chị
không?”
Doanh Tử Khâm hơi trầm mặt một chút: “Tôi họ Doanh.”
“Doanh?” Đệ Ngũ Nguyệt gãi đầu, lầm bầm một câu: “Hình như chưa từng nghe đến gia tộc nào họ Doanh.”
Theo cô ấy thấy, Doanh Tử Khâm lợi hại đến vậy, lại còn rất trẻ nữa, chắc chắn là có tài nguyên của gia tộc lớn bồi
dưỡng.
Còn về bổn gia tộc lớn của thành phố Hộ, Đệ Ngũ Nguyệt cũng chỉ nghe qua nhà họ Phỏ. Nhà họ Doanh căn bản
không đủ tư cách lọt vào tai cô ấy.
“Em đợi chị đến Để đô.” Đệ Ngũ Nguyệt vẫy vẫy tay: “Dù sao chúng ta có WeChat, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
Nghe câu này, Doanh Tử Khâm nhướn mày: “Mối quan hệ duy trì bằng tiền bạc?”
Mấy hôm nay nhật ký trò chuyện của cô và Đệ Ngũ Nguyệt chỉ có hai loại.
Chuyển tiền.
Nhận.
Không có gì khác.
“Em đảm bảo, chắc chắn sẽ trả.” Đệ Ngũ Nguyệt ho nhẹ mấy cái. Cô ấy chớp chớp mắt: “Chị, em tính vận đào hoa
của chị, quẻ tương thể hiện đào hoa của chị xuất hiện trong mấy ngày tới, chị phải nắm chắc nhé.”
Nói xong giống như sợ bị đánh, cô ấy nhanh chân chạy vào khoang máy may. Đệ Ngũ Phong dùng tốc độ chậm
nhất, đi theo sau.
Doanh Tử Khâm không quan tâm lắm đến mấy câu của Đệ Ngũ Nguyệt.
Mệnh của cô, nếu thực sự tính thì có khả năng sẽ chết.
Cô luôn không nhìn được tương lai của mình.
Trừ phi người khác làm gì đó dính đến cô, cô mới có thể nhìn thấy.
Thần toán thiên hạ, không bao gồm bản thân.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, tựa lưng vào cây dừa bên cạnh đợi.
Mười phút sau, Lita Revin đến.
Cô ta đeo kính râm, vẫn mặc bộ đồ da màu đen kia, cũng không quan tâm đến trời nắng thế nào: “Cô đến đúng giờ đấy.” Doanh Tử Khâm quay đầu, cũng không hàn huyên gì: “Cô muốn mua hoa Ninh Thần?”
“Đúng vậy!” Lita nói: “Tôi cũng không giấu cô. Chúng tôi tìm độc dược sư số một, cô ấy nói tôi phải mang hoa Ninh Thần đến thì mới chịu gặp tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.